Ngọn nến leo lắt, phát ra tiếng tí tách lèo xèo.
Người đàn bà ôm đứa bé trai, gác cằm lên đỉnh đầu nó, thân mật nói: "Chỉ tiếc, một bức tường chặn mất đường đến tận cùng biển cả, không thể trở về được nữa."
"Ta đã thấy rất nhiều hoa linh vi, lại chưa từng nhìn thấy khoảng biển ấy."
Móng tay nàng lướt qua mặt đứa trẻ, chợt có khoảnh khắc cảm thấy như bóng kiếm ánh đao.
Người đàn bà cúi đầu, con ngươi xanh bạc dịu dàng như muốn nhấn chìm kẻ lọt vào đáy mắt, khe khẽ thầm thì: "Loài người coi chúng ta là nghiệt tộc yêu dị, nhưng mà, rốt cuộc ai mới là kẻ đến trước."
Đứa bé cũng cúi đầu, thân thể bất động không nói một câu.
Người đàn bà đọc hết một bài thơ, tâm tình không tệ, nàng ngổi thẳng người, cười nói.
"Được rồi, chuyện đã kể xong rồi, đi ngủ đi thôi."
Đứa bé im lặng nhảy khỏi đùi nàng.
Hạ Thanh co ro dưới gầm giường, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt đứa bé, quả nhiên, là Lâu Quan Tuyết năm năm tuổi.
Khi còn nhỏ đường nét chưa nảy nở, nam nữ khó phân, đẹp như một cô bé, hắn lạnh mặt, mím môi, tái nhợt và gầy yếu. Mái tóc bù xù được buộc lên bằng một mảnh dây lụa màu xanh lơ, chân trần bước về giường của hắn.
Rất trùng hợp, giường của Lâu Quan Tuyết lại chính là chiếc giường mà Hạ Thanh đang ẩn náu.
"!" Hạ Thanh vô thức nín thở.
Người đàn bà trước bàn cũng đứng dậy, quần áo nàng màu lam nhạt, viền trắng, như sóng bạc giữa biển xanh. Người đàn bà xoay người, yên lặng nhìn đứa trẻ leo lên giường, ngoan ngoãn đắp chăn lại. Nét mặt nàng dưới ánh nến có đôi phần săm soi lạnh lẽo, nhưng ánh nến màu cam lại quá ôn hòa, biến sự săm soi của nàng thành một loại trông ngóng yên bình.
Rất lâu sau, nàng nhẹ nhàng tắt nến, lại đứng một hồi trong bóng tối, rồi mới xoay người bước ra khỏi tẩm điện.
Trái tim Hạ Thanh vang lên một tiếng, người đàn bà này không phải là mẹ đẻ của Lâu Quan Tuyết đấy chứ? Quả đúng là có gì không bình thường.
Nhưng cậu còn chưa kịp ngẫm nghĩ gì thêm, đã cảm thấy phía trên có tiếng động, có thứ gì đó đi xuống, ngay sau đó một bàn tay duỗi đến, mò xuống gậm giường, lôi tóc cậu kéo ra ngoài, cứ như muốn xé toạc cả da đầu cậu.
Hạ Thanh không kịp cả thấy đau, thì một đồ vật lạnh lẽo đã kề vào tận cổ.
Cậu ngẩng đầu, nhận ra là Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết đã rời giường, ngồi xổm, dao áp cổ họng cậu, ánh mắt sắc lạnh như thú dữ ban đêm: "Ngươi là kẻ nào?"
Hạ Thanh: "..."
Lúc này cậu lại xuất thần suy nghĩ, bây giờ cậu là thực thể chứ không phải ma quỷ nữa? Thậm chí Lâu Quan Tuyết năm tuổi còn có thể chạm vào người cậu? Vậy thì rốt cuộc cậu đang là gì?!
Lâu Quan Tuyết không phải một người nhiều lời, thấy cậu không đáp, lập tức động dao.
Hạ Thanh vội vàng túm cổ tay hắn, tránh thoát, từ bé cậu đã có tài đánh đấm bẩm sinh, ngăn một đứa trẻ thiếu dinh dưỡng chẳng có gì tốn sức.
Hạ Thanh lách người nhào tới, đoạt dao trên tay Lâu Quan Tuyết, đồng thời bịt miệng hắn: "Đừng lên tiếng, ta không phải người xấu
----- shhh!"
Lâu Quan Tuyết không hề nghĩ ngợi, cắn chảy máu tay cậu.
Đệt! Lẽ ra cậu không nên nhận lời cây sáo khỉ ho nọ!
"Ngươi là chó chắc." Hạ Thanh tức giận chất vấn.
Lâu Quan Tuyết bị hất ngã, nhưng không hề tỏ ra nhếch nhác, vẫn cố chấp âm độc nhìn chằm chằm về phía đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!