Chương 13: Linh vi (1)

Hạ Thanh nói xong cũng lập tức bụm miệng, im thin thít, đắm chìm trong nỗi hối hận 'mình bị ngu à'.

May là Lâu Quan Tuyết không quan tâm đến cậu, nghe thấy vậy cũng chỉ hờ hững nhìn cậu một cái. Màu da của hắn ngày càng tái nhợt, ánh mắt mang theo tà khí huyết sắc. Không biết có phải do bị Ôn Kiểu gây ảnh hưởng đến hay không, bạo ngược bị đè nén trong cơ thể hắn lại thêm phần mãnh liệt, dường như từng thời từng khắc đều có thể hóa thành nham thạch nóng bỏng, phá máu thịt xông ra.

"Ngươi không sao đấy chứ." Dẫu sao thì biệt danh lén lút đặt cho người ta đã bị người ta tình cờ nghe được.

Hạ Thanh mặt mỏng, bèn dùng lời hỏi han coi như đổi chủ đề.

Lâu Quan Tuyết không trả lời, chỉ hỏi lại cậu từng chữ: "Tiên nữ?"

Hạ Thanh cứng cổ: "Ờm... tiên nữ ở chỗ bọn ta nghĩa là cao thủ, chuyên dùng để khen người khác, nam hay nữ đều thích nghe."

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chằm chằm, cười một tiếng lạnh băng.

Toàn quỷ Hạ Thanh đều đã tê rần.

Kết quả là họa thường đến theo bầy.

Khi bọn họ trở về tẩm điện, bỗng phát hiện trên giường đã nằm sẵn một người- chẳng ngờ lại chính là tên thị vệ đã cười với cậu mấy ngày hôm trước.

Thân thể khôi ngô khoác áo ngủ mỏng manh để lộ bộ ngực đầy lông, chân tay bị trói chặt, trông như là còn bị chuốc thuốc, khuôn mặt thật thà ửng đỏ, cặp mắt ướt nhẹp, nhìn Lâu Quan Tuyết bằng vẻ mê man và trống rỗng, phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngừng.

"..."

Hạ Thanh bùng nổ toàn thân.

Vãi đạn cái quỷ gì đây!

Cậu bị bức tranh 'mỹ nam sưởi giường' này kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nổi da gà rần rần.

Mà Lâu Quan Tuyết không hổ là Lâu Quan Tuyết, sắc mặt lạnh nhạt, không phản ứng gì, thậm chí còn rảnh rỗi bước tới châm đèn.

Hạ Thanh lắp bắp: "Ta ta ta có thể giải thích, đây là Trương Thiện..."

Lâu Quan Tuyết lạnh lùng nói: "Ngươi có ham muốn, nhịn, đừng dùng thân thể của ta..."

"?" Hạ Thanh hết đường chối cãi, nghẹn họng trân trối: "Gì mà ta có ham muốn! Hắn cười với ta ta mới khen có một câu, Trương Thiện đã nhét người đến tận giường! Cái này có thể trách ta sao?!"

Có lẽ tối nay tâm trạng Lâu Quan Tuyết thật sự không tốt, chỉ cụp mắt không nói một lời.

Hạ Thanh ái ngại: "Để ta xử lý chuyện này, ngươi đi nghỉ ngơi cho khỏe."

Lâu Quan Tuyết không đáp, quay đầu nhìn cậu dưới ánh lửa sáng rực, rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Không phải ngươi vẫn luôn nói rằng thanh danh ta không tốt? Bây giờ nhờ ơn ngươi ban tặng, ta lại có thêm danh hào đoạn tụ."

Hắn liếc lên giường, thấy tên thị vệ bị bỏ thuốc đang ưỡn ẹo còn mặc áo đàn bà, khóe môi lại nhếch lên thành vẻ chế giễu: "À, còn thêm cả biếи ŧɦái."

Hạ Thanh: "..." Ngươi tưởng bình thường ngươi không đủ biếи ŧɦái chắc!!!

Cậu nhập vào xác Lâu Quan Tuyết, chuyện đầu tiên cần làm là xông ra tính sổ cùng Trương Thiện.

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như muốn khoe công, Hạ Thanh khổ không thể tả, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận: "Lần sau còn dám đưa người lên giường ta ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!"

"A? Bệ, Bệ hạ..." Trương Thiện tái mặt, lung lay như lá mùa thu, rồi lại lập tức quỳ xuống xin tha thứ.

Hạ Thanh đã có gánh nặng tâm lý với lão, mắt không thấy tâm không phiền đuổi lão lui đi: "Cút cút cút."

Có khúc nhạc đệm này, hai người bọn họ không biết tâm tình ai còn tệ hơn ai nữa.

Chuyện Ôn Kiểu làm cậu cảm thấy Lâu Quan Tuyết đúng là biếи ŧɦái, còn đang âm thầm chế giễu hắn một phen. Kết quả gặp ngay tên thị vệ bị trói lên giường, danh tiếng của cậu đoán chừng cũng chẳng khá hơn được là mấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!