Lầu Trích Tinh, hoàng cung nước Sở.
Dưới bầu trời trăng sáng sao thưa, chuông đồng treo góc mái đình vang lên từng hồi ngân nga ngắn. Dạ minh châu khảm trên trần điện tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng và vằng vặc tựa trăng, soi tỏ rường cột được chạm khắc hoa lệ, làm toát lên vẻ sang giàu phú quý.
Ca nhạc rộn ràng.
Bàn chân trắng ngà của ả vũ nữ lướt trên mặt đất bóng loáng như gương.
Cổ chân cột lụa đỏ, ánh mắt câu dẫn, từng cái nhấc mắt cau mày của ả đều để lộ nét mị hoặc chảy sâu trong xương tủy, chỉ hòng kéo được người ngồi cao ngã xuống hồng trần.
Không chỉ ả.
Lão thái giám cầm cây phất trần lặng lẽ toát mồ hôi. Trộm nhìn người trên ghế, lão luống cuống mở miệng: "Bệ... bệ hạ, đây là vũ nữ tới từ châu Đông. Nàng không những có tài nhảy múa độc nhất vô nhị, mà nghe nói kỹ xảo trên giường cũng... cũng rất đáng khen."
Xem ra, Hoàng đế bệ hạ của nước Sở hôm nay rất nể tình. Hắn dựa lên thành ghế mà đáp một tiếng đầy vẻ lười biếng.
"Ừm."
Giọng nói bị nghiền trong cổ họng, nghe ngả ngớn mà thong dong.
Hắn mặc áo trắng xa hoa với đường viền cổ tay và cổ áo thêu mây cách điệu đen. Tuổi gần mười sáu, chưa đến cập quan, dung nhan xinh đẹp đem đến cho hắn danh hiệu "châu ngọc Lăng Quang". Lại thêm sắc môi đỏ đậm và sống mũi cao thẳng, hắn nom xảo quyệt và diễm lệ đến kiêu kỳ.
Nhìn ả vũ nữ e ấp đằng xa, Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Tới từ Châu Đông?"
Thái giám run rẩy đáp: "Vâng, vâng."
Lâu Quan Tuyết khẽ cúi đầu, tóc đen rủ xuống lướt qua sườn má, ánh mắt hắt lên nét hồn nhiên: "Cô nghe nói thiếu nữ Châu Đông eo nhỏ, thường có thói quen nhịn ăn, nên người nhẹ như yến. Điều này có thật không?"
Thái giám ngẩn người, mặt mày trắng bệch: "Hình như... hình như là đúng ạ."
Lúc này âm nhạc đã ngừng, vũ nữ thướt tha thi lễ rồi quỳ ngồi xuống đất.
Sau tiếng cười khe khẽ, Lâu Quan Tuyết bước chân trần xuống dưới bậc thềm. Hắn rất gầy, da dẻ trắng nhợt cái màu bệnh hoạn, có thể thấy loáng thoáng mạch xanh ẩn hiện trên cổ tay cổ chân hắn.
Khi hắn lại gần, ả vũ nữ trở nên cứng ngắc, không dám cử động.
Lời đồn về vị bạo quân trước mặt hiện lên trong đầu khiến ả hoảng sợ đến nỗi đầu óc trống trơn, nhưng nhớ lời Thái hậu nương nương giao phó, ả lại tự trấn an mình.
Ả là người Thái hậu đưa tới... Không sao, rồi sẽ không sao...
Ngay sau đó, ả nghe thấy người phía trên dùng chất giọng trong nhưng lạnh, mà từ tốn nói.
"Nếu quả thật là nhẹ như chim yến, nơi này cao trăm thước, ngươi mau tới nhảy cho cô một khúc phi thiên xem thử thế nào?"
Thái giám ngẩng phắt đầu với sắc mặt tái mét.
Vũ nữ cũng kinh hãi nhìn lên, vẻ hoảng loạn đã giăng đầy trên khuôn mặt tuyệt sắc: "Bệ hạ."
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, nhưng im lặng.
Lúc này đây cuồng phong nổi lên bốn phía, ngoài điện Trích Tinh đột nhiên xông tới một đám chim tước. Với thân hình nhỏ nhắn, lông đuôi đen vàng, chúng bay lượn vòng quanh ả vũ nữ.
Oanh liệt như khúc hát phượng hoàng, song đặt giữa chốn cung điện lạnh tanh thì lại chỉ làm toát lên vẻ gì đó đến là quái đản.
Ả vũ nữ còn đang chết sững thì bỗng thấy mái tóc bị chim tước quắp lên, lụa đỏ trên cổ tay cũng bị móng vuốt bám lấy, ả la thất thanh: "Bệ hạ! Không, bệ hạ!"
Ngẩng đầu trong kinh hãi, ả muốn nắm ống tay áo trắng tuyết của kẻ trên cao. Chẳng qua vừa mới lết đi được một bước thì máu tươi đã phủ đầy tầm mắt
- một chú chim tước đã mổ mù con mắt ả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!