Chương 35: Hội Đèn 4

Hạ Thanh cảm thấy tay đã bị hắn bóp đến đau.

"Ngươi..." Vẻ mặt cậu kinh ngạc, nhưng lại không biết tiếp theo nên nói điều gì.

Thiếu niên ngồi trên giường, áo xám và mái tóc đen dài đồng thời tán loạn, cổ tay nhỏ gầy, cặp mắt nâu nhạt tràn đầy mờ mịt.

Lâu Quan Tuyết nhìn ánh mắt sạch sẽ gió sương của người đối diện, vẻ mặt ẩn trong bóng sáng nhìn không thấu cảm tình.

Rất lâu, ngón tay lướt nhẹ, cười khẽ một tiếng.

Buông ra, hờ hững nói: "Sờ xong rồi chứ? Ngủ đi."

Sự yên lặng bao trùm bầu không khí.

Nếu là trước kia nhất định Hạ Thanh sẽ hỏi mấy câu rõ ràng, nhưng hiện giờ tâm trạng cậu vừa kỳ lạ vừa rắc rối, rụt tay về, cúi đầu không buồn nói chuyện.

Buồn buồn nằm xuống, xoay mình đưa lưng về phía Lâu Quan Tuyết.

Vốn là ốm đau mới khỏi, thân thể còn yếu ớt, bây giờ đầu óc hỗn độn, nhìn vào vô định ngây ngốc hồi lâu, rồi lại nhắm mắt thiếp đi lần nữa.

Ngày hôm sau khi cậu tỉnh giấc, Lâu Quan Tuyết đã vào triều.

Hạ Thanh xuống giường, một mình mò mẫn khắp ngoài tẩm điện, tìm thấy một khúc gỗ có kích thước vừa ý, ôm trở về, ngồi bên bàn, bắt đầu dùng đao vót.

Cậu quyết định sẽ vót một thanh kiếm gỗ.

Trước tiên cứ tiến tuần tự từng bước đã, nhiều câu hỏi liên quan tới bản thân như vậy, dù thế nào cũng không thể chất xó mãi được.

Vót được nửa chừng, Hạ Thanh bỗng phát hiện bên trong tẩm điện này, toàn bộ mấy đồ linh tinh vớ vẩn đều do cậu mang tới.

Lâu Quan Tuyết là Đế vương nước Sở, sinh sống ở hoàng cung, thế nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào trong nơi ở của hắn.

Sách hắn xem qua chưa từng ghi chép lại; tranh hắn vẽ qua cuối cùng cũng đốt đi.

Rất thần kỳ.

Ba ngày sau.

Hội đèn phỏng theo ngày Tết Nguyên Tiêu.

Đêm xuống, khắp các lầu hoa điện ngọc xuyên suốt toàn thành Lăng Quang đều thắp đèn lồng.

Đèn hoa ngoài góc mái hiên được chăng lên lần nữa, ngụ trên mái nhà cao cửa rộng nối liền thành đường thành biển, nhen sáng rực rỡ cả một khoảng trời khuya.

Trong đó phồn hoa nhất là đường Tử Mạch, con phố lớn thịnh vượng nhất hoàng thành, ngang dọc bắc nam, vắt qua mấy con sông.

Đèn hoa sen trên sông lững lờ trôi về phương xa, đèn hoa trên cầu soi đêm như ngày.

Nam thanh nữ tú khắp các nẻo đường mặc đồ lộng lẫy, nhộn nhịp, náo nhiệt lạ thường.

Đã là để ăn mừng Đại tế tư trở lại, hiển nhiên cũng cần tổ chức theo lễ nghi, cần châm đèn kính Phật, lên lầu cúng tế.

Cúng tế là chuyện Hoàng đế phải làm, khi Lâu Quan Tuyết bước lên, Hạ Thanh không thể bám theo, mà cậu cũng không muốn đi theo, liền lách khỏi đám đông, một mình cầm đèn hoa linh vi đi dạo.

Cậu nhận ra dù cậu rất ghét mùi hoa linh vi, nhưng vẫn ưa thích loại hoa này.

Không có nguyên nhân đặc biệt gì

---- đơn giản là vì đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!