Qua nửa đêm, không biết Lâu Quan Tuyết đã ngủ hay chưa, chỉ biết Hạ Thanh đã tự mình buồn ngủ trước.
Khi cảm xúc lên xuống quá nhiều, cậu thường mệt mỏi nhanh chóng, mí mắt díp vào nhau, lông mi run lẩy bẩy.
Lâu Quan Tuyết cười nhẹ hỏi cậu, có muốn cùng ngủ trên giường hay không.
Hạ Thanh nhìn hắn một cái kinh hồn bạt vía, trôi tít ra xa.
Thôi cảm ơn.
Thế thì lại kích thích quá.
Hạ Thanh lại trở về với chỗ ngủ quen thuộc, thổi nến, khoanh tay, nằm dài trên chiếc bàn đọc sách.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt mày mệt mỏi của người thiếu niên.
Lần này Hạ Thanh lại nằm mơ.
Cũng thật là hiếm lạ.
Cả đời cậu rất ít nằm mơ, vậy mà đêm nay bị linh vi mê hoặc nhập mộng những hai lần liên tiếp.
Cậu nằm mơ thấy bức tường ở trại mồ côi.
Hồi ức ngày bé chung quy vẫn không thể tách rời khỏi ánh tà dương màu máu trên nền trời thành phố.
Bức tường cũ nát, bên trên thường xuân bám chằng bám chịt, một trận gió thổi đủ thành làn sóng mơn mởn màu xanh.
Cậu đung đưa chân vắt lên biển xanh gờn gợn sóng.
Đối diện trại mồ côi là miếng đất thi công.
Xi măng cốt thép dựng thành khung xương của một con quái vật khổng lồ, máy đào và máy trộn bê tông lúc nào cũng ồn ào vào sáng sớm, ruỳnh ruỳnh ngất đất, chính bởi vì tiếng ồn từ công trường xây dựng này mà viện trưởng và người dân xung quanh đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, lần nào lần nấy đều cũng chật ních một vòng người đứng hóng hớt và can ngăn.
Cuối cùng mảnh đất thi công cũng không ồn ào được nữa.
Bởi vì nhà thầu bỏ chạy, nơi đây trở thành một công trình dang dở.
Vậy nên người cãi lộn đổi thành người khác, còn gay cấn hơn nhiều, cũng càng thêm tuyệt vọng.
Đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé, gào thét xé trời, hoặc quỳ xuống, hoặc động chân tay, hoặc van xin khóc lóc.
Một ngày nào đó, cậu ngồi trên bức tường, thấy một người đàn ông trung niên leo đến tầng cao nhất của công trình bỏ dở.
Ánh mắt Hạ Thanh vừa nghi hoặc vừa trong veo.
Sắc mặt người đàn ông vàng khè, mặc một chiếc áo khoác cũ rích, râu ria lởm chởm, ánh nhìn chết lặng, có lẽ cũng nhìn thấy cậu, nhưng không nói gì.
Ông ta nhảy từ trên cao xuống.
Lúc ông ta nhảy lầu, chắc hẳn Hạ Thanh đã nghe thấy âm thanh gì đó, nhưng làm sao cũng chẳng thể nhớ ra, đó rốt cuộc là âm thanh thế nào
Có lẽ là âm thanh của xương cốt vỡ tan, của máu thịt nát bét.
Ánh chiều tà màu máu, Hạ Thanh trắng bệch mặt mày nhảy xuống khỏi bức tường, lúc chạy đến nơi thi thể đã được trùm vải trắng kín mít.
Cảnh sát chăng dải phân cách, giải tán đám người.
Hạ Thanh chỉ đứng im tại chỗ, nghe mọi người xì xào bàn tán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!