Tạ Doãn kiên nhẫn, tận tình chỉ dạy ta từng động tác.
Một chiêu thức đơn giản, hắn dạy ta mất cả ba ngày cũng không thấy phiền.
Giang Nghiễn cũng biết võ công. Có lần ta đi chợ mua rau về, Trương Nhị Cẩu ở thôn bên cứ đi theo sau ta. Đêm đó ngay cả trăng cũng không có, gã ta ôm lấy ta từ phía sau, còn túm tóc ta.
Ta vùng vẫy điên cuồng, chạy về nhà trong tình trạng tóc tai rối bời.
Sau khi về nhà, ta khẩn cầu Giang Nghiễn dạy ta chút võ công.
Hắn ta nhíu mày sâu: "Vốn đã thô lỗ, còn học võ công làm gì? Cũng là phận nữ nhi, sao không thể làm một tiểu thư khuê các như Tô Vân?"
Hắn ta không chịu dạy ta. Từ đó về sau, ta không dám bán rau đến tối mới về nhà nữa.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được hỏi Tạ Doãn: "Ngươi có thấy ta quá thô tục không?"
"Không hề." Tạ Doãn không cần suy nghĩ đã trả lời ta: "Nàng phơi phới thanh xuân, khí chất hào sảng, sao lại dùng những từ như vậy để miêu tả bản thân? Trên đời này làm gì có cô nương nào thô tục? Quá lắm chỉ là có người quá thoải mái phóng khoáng, lại có người điềm đạm kín đáo mà thôi."
Trong phút hoảng hốt ta ngước mắt lên, thấy hắn đứng dưới ánh trăng, đường nét thanh tú dịu dàng. Nhịp tim ta như bỏ lỡ một nhịp ấy bắt đầu đập nhanh hơn, cả trái tim đều chìm vào dòng sông màu hồng đang sủi bọt.
Nhưng ta không dám đắm chìm.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tình hình ở Tây Bắc càng lúc càng căng thẳng, chiến tranh với người Nhung sắp nổ ra. Tạ Doãn đứng dựng giàn bầu nhưng tâm cũng bắt đầu không yên. Ta biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi.
Tối hôm đó, khi dạy ta chiêu thức, ta né tránh không kịp, rơi vào lòng Tạ Doãn.
Dưới ánh trăng, vành tai Tạ Doãn ửng đỏ, khẽ ho hai tiếng, lúng túng buông tay ta ra.
Hắn đột nhiên nói: "Triêu Triêu, có lẽ ta phải đi Tây Bắc rồi."
Ta hỏi hắn: "Khi nào đi?"
"Khoảng hơn mười ngày nữa. Ta phải đến đó trước khi chiến tranh nổ ra."
Ta nghĩ, vậy thì trước khi Tạ Doãn đi, ta phải g.i.ế. c một con gà mái mới được.
Hắn giúp ta nhiều như vậy, vẫn chưa từng uống canh gà ta nấu.
Ngày hôm sau, Tạ Doãn như thường lệ đi cùng ta ra ngoài bán rau.
Hắn ngồi xếp bằng bên giỏ rau, giúp ta rao hàng.
Ta lười biếng, chạy sang quầy đối diện xem những chú thỏ con mới sinh.
Dung mạo của Tạ Doãn quá nổi bật, khiến các cô nương đi qua đều ngoái đầu nhìn.
Những cô nương gan dạ hơn còn ném khăn tay lụa vào lòng hắn, cười hỏi: "Đây là công tử nhà ai vậy, dung mạo xinh đẹp như hoa, đã có chủ chưa?"
Phong tục ở đây khá phóng khoáng, Tạ Doãn hiển nhiên chưa từng gặp tình huống này, sững người một lúc: "Có... Có chủ rồi..."
"Ở đâu?" Cô nương kia tò mò hỏi hắn.
Tạ Doãn do dự, mặt đỏ ửng chỉ về phía ta ở đối diện: "Chủ của ta ở đằng kia."
Chết tiệt, dù biết hắn chỉ lấy ta ra để chặn đào hoa, nhưng ta vẫn không kìm được mà đỏ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!