Nhưng hắn rất vui vẻ: "Triêu Triêu, ta đã đánh bại hết kẻ thù của Đại Ngụy rồi, ta có thể cởi giáp về quê được rồi."
Ta nhớ lại trước đây đã hứa nấu canh gà mái cho hắn, định đi bắt một con gà để bồi bổ cho hắn.
Nhưng Tạ Doãn đã ngăn ta lại: "Triêu Triêu, ngày mai ta phải đi rồi, tối nay đừng bận rộn nữa, ngồi nói chuyện với ta đi."
Thì ra trên đường về kinh phục mệnh, Tạ Doãn đã cố ý ghé qua Phụng Tiên thôn để báo bình an cho ta.
Tối đó, hắn ngồi trên mái nhà tranh cùng ta ngắm sao, kể cho ta nghe những câu chuyện trên chiến trường.
Kể đến lúc vó ngựa của kẻ thù suýt giẫm lên người, hắn cửu tử nhất sinh, hắn quay đầu nói với ta: "Lúc đó ta chỉ nghĩ, vẫn còn người đang nhớ nhung, mong ta về nhà. Vì vậy, ta phải sống thật tốt."
Đột nhiên má hắn ửng đỏ, nhẹ nhàng hỏi ta: "Triêu Triêu, tâm ý của nàng vẫn như trước chứ?"
Ta không trả lời, chỉ nghiêng người về phía hắn, nhắm mắt lại.
Trong phút mơ hồ, một mảnh tuyết rơi nhẹ nhàng trên môi, khiến vầng trăng đêm nay cũng ngại ngùng không dám xuất hiện.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Doãn đã lên đường về kinh.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, dưới ánh nắng, nắm dây cương vẫy tay với ta: "Triêu Triêu, đợi ta trở về cưới nàng."
Sau khi non sông không còn việc gì, cuối cùng hắn cũng hứa hẹn với ta.
"Triêu Triêu của chúng ta sau này sẽ không còn một mình nữa."
Xuân thẩm đứng bên cạnh nghe thấy, cười đến híp cả mắt, liên tục cảm thán: "Thật tốt quá, cuối cùng Triêu Triêu cũng đã hết khổ rồi."
Khi Tạ Doãn thúc ngựa rời đi, trong mắt vẫn còn ánh sáng. Lúc đó ta tưởng gặp lại là sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng ta không ngờ được, đó là lần cuối cùng ta gặp Tạ Doãn trong đời này.
11
Ngày mồng bảy tháng mười, ta nhận được hai tin.
Một là sau khi Tạ Doãn về kinh có ý đồ mưu phản. Hoàng thượng giận dữ, đã c.h.é. m c.h.ế. t hắn. Cả nhà Trung Dũng Hầu Tạ gia một trăm bảy mươi sáu người đều bị giết. Hai là Hoàng thượng lại sai người đến hỏi ta có vào cung hay không.
Vẫn là vị ma ma đó, bà ta ngoài cười mà trong không cười nhìn ta: "Hoàng thượng nói rồi, hiện giờ cô nương chỉ còn có thể nương tựa vào ngài ấy thôi, lẽ nào vẫn không chịu đi sao?"
Ta không đồng ý. Ta chỉ thấy hoảng hốt.
Người như Tạ Doãn, đối với quyền thế danh lợi không có hứng thú, một lòng chỉ muốn từ cởi giáp về quê, làm sao có thể mưu phản được?
Ta không tin.
Ta hỏi ma ma, tin đồn bên ngoài là giả phải không, Tạ Doãn vẫn còn sống phải không.
Nhưng ma ma lại nói: "Hắn đánh thắng trận thì đã sao? Hắn không phải vẫn là thần dân của Đại Ngụy à? Dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chém! Người còn chưa biết phải không, khi Tạ Doãn bị xử tử tại chỗ, một đao c.h.é. m đứt đầu. Đầu hắn lăn lông lốc xuống, trước khi c.h.ế. t còn nhìn về hướng Tây Bắc."
Hướng Tây Bắc, là hướng Phụng Tiên thôn.
Ta ngơ ngẩn nghĩ, Tạ Doãn đã ra trận nhiều lần như vậy, hắn không bị kẻ thù giết, sao lại c.h.ế. t trong tay người của mình?
Gà mái vẫn còn kêu "cục tác", ta còn chưa nấu canh gà cho hắn uống.
Rõ ràng hắn mới vừa lấy hết can đảm hứa hẹn với ta, đã đồng ý sẽ đến cưới ta, làm sao có thể thất hứa chứ?
Vì vậy, ta cứ đợi, cứ mong.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!