Và giờ đây, chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Tiểu Liễu và Ngọc Nhụy, đều đã là những thiếu nữ lớn.
Ngọc Nhụy vẫn trắng trẻo xinh xắn như trước.
Tiểu Liễu thì đã dậy thì, ngũ quan nở ra, tuy không còn xấu xí như hồi nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể xem là đẹp.
Nàng rất đỗi bình thường, vẫn là cái mũi hếch và đôi mắt nhỏ.
Năm nàng mười sáu tuổi, sống cùng mẹ và chị trong một ngôi nhà cũ kỹ ở vùng quê.
Đến năm thứ ba sau khi cha mất, ba mẹ con liền sa sút.
Nguyên do, là vì một người biểu huynh bên ngoại của La thị tìm đến.
Chính là con trai của cậu ruột bà ta.
Biểu huynh là người đọc sách, diện mạo nho nhã.
Năm xưa, sau khi La thị mất cha mẹ, được đưa về nhà cậu, rồi cùng biểu huynh âm thầm nảy sinh tình cảm.
Kết quả bị mợ phát hiện, chửi nàng là loại đàn bà dụ dỗ trai nhà lành, rồi không chút nể nang mà bán nàng vào kỹ viện.
Nửa năm sau khi Tào Ma Tử qua đời, biểu huynh tìm đến cửa, khóc lóc thảm thiết, nói năm đó vì muốn chuộc nàng, đã vay mượn khắp lượt bằng hữu đồng môn, vậy mà vẫn đến chậm một bước…
Sau này nghe nói nàng đã lấy chồng, biểu huynh hổ thẹn vô cùng, không còn mặt mũi gặp lại nàng.
Hắn dốc lòng đèn sách, từ đó chẳng động tâm với ai khác.
La thị thấy hắn bao năm không cưới vợ, lòng bỗng dậy sóng.
Người nọ ở lại hẻm Đá suốt một năm, tình ý với La thị mặn nồng, quấn quýt không rời.
Khi ấy đầu óc Tiểu Liễu không được lanh lợi, nhưng nàng nhớ rõ Ngọc Nhụy cực kỳ chán ghét người kia, nhiều lần phát cáu với nương, đòi đuổi hắn đi.
Ngọc Nhụy nói hắn tay trắng, đến đây chỉ để ăn chực uống ké.
La thị liền dỗ: "Cậu là người đọc sách, sau này sẽ thi đỗ công danh, làm quan to."
Khi đó, La thị vẫn còn mộng tưởng làm mệnh phụ phu nhân, căn bản chẳng nghe lọt tai lời ai.
Cho đến khi tên biểu huynh ấy nói muốn đi tỉnh dự thi, trước lúc rời đi liền cuỗm sạch tiền bạc trong nhà.
Lúc ấy La thị mới nhận ra, cái gọi là đọc sách thi cử chỉ là vỏ bọc.
Hắn đã sớm nghiện cờ bạc, bị chủ nợ truy đuổi, không còn đường lui mới mò đến tìm mình.
Cả nhà cậu hắn sớm bị hắn phá nát không còn gì.
La thị khóc lóc trời đất, tìm không ra người, cũng chẳng có cách nào.
Lúc túng thiếu, hết tiền, bà ta bán cả căn nhà ở hẻm Đá, dắt con về sống ở quê.
Ngôi nhà tranh xập xệ nơi thôn dã ấy, vốn là chỗ ở ngày trước của Tào Ma Tử khi gánh tương rong bán khắp nơi.
Lúc mới dọn về, nha hoàn Xuân Hạnh vẫn còn theo, nhưng sau vì miếng cơm manh áo, La thị đem bán luôn cả Xuân Hạnh.
Từ đó bà ta phải tự mình gánh nước, nấu cơm, giặt giũ còn học cách lên núi hái rau dại, nhặt củi khô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!