Chương 8: (Vô Đề)

12.

Năm sáu tuổi, Tiểu Liễu từng bệnh rất nặng, từ đó ký ức về rất nhiều chuyện thuở bé đều mơ hồ không rõ.

Nghe người ta nói, nguyên do là trong lúc canh giữ linh cữu cho cha, chẳng biết từ đâu chạy tới một con dã thú, cắn mất nửa bàn tay của thi thể.

Khi ấy linh đường không có ai trông coi, Tiểu Liễu bị dọa cho đến ngây người.

Lúc đám người làm ở bên ngoài phát hiện có điều bất thường, nàng đã thất thần ngồi bệt dưới đất, đôi mắt trống rỗng nhìn mãi ra phía cửa.

Sau đó, nàng lên cơn sốt cao, hôn mê nhiều tháng liền.

Tuổi thơ của nàng trở nên rời rạc đứt đoạn, ký ức không liền mạch.

Nàng thường hay mơ, những giấc mơ đó vừa kỳ quái vừa hỗn độn, tầng tầng lớp lớp, không thể phân biệt đâu là mộng, đâu là thực.

Nhiều khi, nàng cứ ngỡ mình đã tỉnh, nhưng thực ra vẫn còn lẩn quẩn trong mộng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Liễu cứ thế chìm đắm giữa hố sâu ký ức, mãi đến khi hoàn toàn hồi tỉnh, đầu óc rối bời cũng đã quên sạch những gì từng trải qua thuở nhỏ.

Đêm nay, giờ Tý ba khắc, mưa gió ào ạt bên ngoài, từng trận cuồng phong đập mạnh vào khung cửa sổ ọp ẹp, phát ra tiếng vang kẽo kẹt

Mười sáu tuổi, Tiểu Liễu lại mộng mị, rơi vào ác mộng một lần nữa.

Mở đầu cơn mộng vẫn là một giấc mơ khác.

Năm nàng năm tuổi, đang ở trong xưởng ủ tương thì nghe thấy tiếng cha gọi cứu mạng.

Trong chiếc vại tương phủ đầy nón tre, có một con quái vật đầu dê thân người, đang lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.

Tiểu Liễu choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, rồi phát hiện mình đang đứng trong sân nhà ở hẻm Đá, thấy nương đang đút nho cho Ngọc Nhụy, còn quay đầu bảo nàng mau tới xưởng tìm cha.

Xưởng ủ tương nhà họ Tào lúc ấy vẫn náo nhiệt như thường, đám người làm cười nói rộn ràng, tay không ngừng khuấy những vại tương lớn.

Hồ đại thúc đang chặt thịt và rau trên thớt, tiếng d.a. o nện lách cách, rồi nhóm lửa đun một nồi lớn.

Nàng nhỏ xíu, tay cầm que kẹo hồ lô cha mua, đứng bên cạnh bà bà, định đưa cho bà ăn.

Bà bà xua tay liên tục: "Già rồi nhai không nổi, bà rụng hết răng rồi, Liễu nhi tự ăn đi."

Sau đó, cha nàng rơi xuống vại tương c.h.ế. t đuối.

Cái c.h.ế. t ấy nghe ra thật buồn cười, khi ấy còn khiến ai nấy xôn xao lo lắng.

Nhưng hai năm sau, quan phủ kết án xong xuôi, chẳng còn mấy ai bận tâm Tào Ma Tử c.h.ế. t ra sao nữa.

Chết rồi thì là c.h.ế. t rồi, người sống vẫn còn phải mưu sinh.

Từ sau khi cha chết, La thị không gánh vác nổi xưởng ủ tương của nhà họ Tào.

Mà thật ra, điều này với bà ta chẳng quan trọng gì, vốn dĩ bà đã sớm chán ghét nơi đó, ghét cái mùi mốc meo của tương lên men.

Cha nàng làm lụng cả đời, đã để lại một khoản không nhỏ, đủ để ba mẹ con ăn sung mặc sướng nửa đời còn lại.

Từ lúc cha qua đời, mẻ tương nhà họ Tào không còn đúng vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!