9.
Tiểu Liễu từng nghĩ, mình sẽ không bao giờ nhìn thấy cái vại ấy nữa.
Hồ đại thúc bảo: cha nàng vì muốn chế tương mới nên làm ra một vại tương đặc biệt.
Thế nhưng, không một ai từng nhìn thấy mẻ tương ấy.
Cha nàng niêm kín chiếc vại, đem chôn sâu trên núi Bạch Đầu.
Chuyện cứ thế khép lại.
Không ai nhắc tới cái vại đó nữa, cũng không ai nói gì về việc cha từng đổ dầu như người bị quỷ nhập.
Tất cả, sau lời dặn của Hồ đại thúc, đều âm thầm giữ im lặng, rất ăn ý mà ngầm hiểu: chuyện ấy không nên gợi lại.
Cũng giống như Tiểu Liễu, về sau, nàng thực sự tin rằng mình chỉ gặp ác mộng, không phải thấy yêu quái.
Nàng còn nhỏ, mới năm tuổi, thời gian trôi qua, những ký ức đó dần dần sẽ bị xóa nhòa.
Xưởng tương nhà họ Tào vẫn náo nhiệt như xưa.
Trước cửa tiệm, xe lừa ra vào liên tục.
Hồ đại thúc lại lên chợ mua thịt, nấu canh lớn trong nồi to.
Các tiểu nhị vừa khỏe vừa ham ăn, làm việc hăng say, khí thế rộn ràng.
Sổ sách trong xưởng, cha nàng vẫn tự tay tính toán.
Chỉ có điều, bà Trương ngày càng già yếu, lưng còng đến mức chẳng đứng thẳng nổi.
Lúc nào bà cũng có vẻ trầm tư, như mang nặng tâm sự.
Tiểu Liễu không thể tiếp tục ở lại xưởng tương nữa.
Cha mua cho nàng xâu kẹo hồ lô, dặn dò:
"Sau này nếu có buồn khổ, cũng không được chạy đến đây ở nữa."
Ông nói: bà Trương không còn đủ sức chăm nom nàng nữa.
Ông còn bảo:
"Về nhà ở đi, còn có thể học viết chữ với chị con.
Con là con gái, ở mãi nơi như này không hợp đâu."
Tiểu Liễu nghiêng đầu:
"Nhưng con vẫn là con nít mà."
"Qua Tết là sáu tuổi rồi."
"Sáu tuổi cũng là con nít mà."
"Chính vì là con nít, nên càng phải ở với mẹ."
"Nhưng mẹ không thích con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!