Chương 57: (Vô Đề)

6.

Trước khi vào phủ Quận công làm phu xe, Chiêm Thế Nam từng thử tìm việc nơi khác.

Hắn tuổi trẻ sức dài vai rộng, lại sở hữu ngoại hình khôi ngô, mấy quán trà tửu lầu đều sẵn lòng thuê.

Có điều công tiền bọn họ trả quá rẻ, khiến hắn chẳng thèm để vào mắt.

Về sau, có một lão sư phụ ở tiêu cục chú ý đến thân thủ của hắn, muốn thu nhận theo học áp tiêu.

Áp tiêu cho giới thương nhân thường là vận chuyển bạc trắng, vốn là nghề nguy hiểm, l.i.ế. m m.á. u trên lưỡi dao, bởi vậy tiền công cực kỳ hậu hĩnh.

Chiêm Thế Nam không ngại hiểm nguy, điều hắn ngại là đường xá hiểm trở, thương đoàn mang hàng đi về phương Nam, lên đường từ mùa đông, có khi đến cuối thu cũng chưa về tới.

Hắn không yên lòng với Tống Thao.

Vì bát cơm mà phải khom lưng, đầu tiên là hạ mình phục vụ người ta, ấy là quyết định hắn đã cân nhắc tới lui, cuối cùng cắn răng chấp nhận.

Hắn không định làm mãi cái nghề phu xe trong phủ Quận công.

Chỉ là, sự xuất hiện của Tống Thao hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Bị nàng bắt gặp cảnh ấy, nói không thấy nhục nhã là dối lòng.

Tống Thao rốt cuộc vẫn là cô bé con, trong khách điếm vừa khóc lóc om sòm, đến sáng sớm lại ôm c.h.ặ. t c.h.â. n hắn, sống c.h.ế. t không cho hắn quay về phủ Quận công làm phu xe nữa.

Nàng nói:

"Khi cha muội còn sống, ông luôn bị người ta xem thường. 

Muội tận mắt thấy ông ấy khom lưng cúi đầu, nhiều lúc còn phải quỳ xuống van xin, muội không muốn sống như thế. 

Muội thấy đau lòng."

A Di ca, muội biết làm người hầu không có gì đáng xấu hổ. 

Nhưng muội không muốn! Muội không muốn sống như vậy! 

Dù chỉ là con kiến hôi, muội cũng muốn làm con kiến biết ngẩng đầu. 

Vậy nên... chúng ta đừng làm nữa, về nhà được không?"

Nàng vừa khóc, lòng Chiêm Thế Nam liền mềm nhũn. 

Hắn đưa tay ôm lấy nàng, xoa đầu dịu giọng:

"Được! Không làm nữa. Chúng ta về nhà."

Tống Thao nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng lời nàng nói, hắn vẫn luôn nghe theo.

Chẳng bao lâu sau khi quay về thôn Trư Lĩnh, nàng lại đưa ra một quyết định khác, nói với Chiêm Thế Nam:

"Thật ra muội vốn không có năng khiếu làm thợ thêu. 

Trước kia cứ mạnh miệng vì sợ huynh chê cười. 

Nhưng A Mi ca, giờ muội nghĩ thông rồi, dù có ở xưởng cả đời, muội cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. 

Nơi này không có đường đi cho chúng ta, chúng ta rời khỏi đây đi, ra ngoài thử một chuyến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!