Chương 54: (Vô Đề)

3.

Sau khi Chiêm Thế Nam rời đi, Tống Thao dọn vào xưởng thêu ở.

Nàng tạm thời gửi Kim Nguyên Bảo sang nhà Linh Xảo.

Kim Nguyên Bảo nay đã lớn tuổi, lại rất lưu luyến chủ.

Lúc Tống Thao rời khỏi nhà Linh Xảo, nó cứ lẽo đẽo bám theo từng bước chân nàng, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp.

Tống Thao bỗng thấy lòng nghẹn lại, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy nó, nghèn nghẹn nói:

"Ngoan ngoãn nhé. Di ca ra ngoài bươn chải kiếm sống rồi, hai ta cũng phải ngoan ngoãn đợi huynh ấy về."

Cuộc sống trong xưởng thêu cứ lặp đi lặp lại.

Ngoài việc nhận thêu đơn hàng, Tống Thao còn phải học thêm kỹ pháp thêu luồn chỉ theo viền. 

Những lúc rảnh rỗi, Linh Xảo lại chạy đến tìm nàng, vẫn hào hứng chỉ dạy từng đường kim mũi chỉ. 

Hai người có vô vàn chuyện để nói với nhau.

Bánh nước mà dì Lưu làm quả thực ngon, lại thêm tính tình hiếu khách, mỗi lần Tống Thao sang chơi là ăn đến no căng bụng.

Mỗi ngày trôi qua đều đầy ắp việc làm và tiếng cười, chỉ đến đêm khuya yên tĩnh, khi những cô thợ thêu cùng phòng đã chìm vào giấc ngủ, Tống Thao mới lặng lẽ nhớ đến Chiêm Thế Nam.

Ngày trước nàng hay miệng nói mình là vợ hắn, nhưng kỳ thực tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lòng dạ vẫn ngây thơ khờ dại.

Giờ đây đang vào tuổi trăng tròn, sau khi Chiêm Thế Nam rời xa, nàng mới lần đầu nếm trải cái gọi là tương tư của thiếu nữ.

Ban đêm, nàng thường mở trừng mắt mà ngẩn ngơ, không sao ngủ được.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh khi xưa, lúc hoảng sợ chạy đến nương nhờ Chiêm Thế Nam, ánh mắt hung dữ của hắn khi đó, rồi cả bóng dáng cằn nhằn nhưng vẫn cặm cụi dọn dẹp phòng cho nàng.

Người ngoài đều bảo Chiêm A Di chẳng phải người tốt.

Nhưng cái thiện ẩn sâu trong trái tim hắn, nàng đều thấu suốt.

Cũng như ngày trước, hắn thừa biết rằng nếu thật sự đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng ắt sẽ bỏ mạng rất nhanh.

A Di ca chẳng qua là mang tiếng xấu, tính tình lại gắt gỏng, chứ thực ra hắn căm ghét cái ác, chưa từng hại mạng ai vô tội.

Ngay cả với con ch. ó như Kim Nguyên Bảo, hắn cũng rất nhẫn nại.

Tống Thao lại nhớ đến căn phòng nhỏ mà hắn dọn dẹp cho nàng, ban đầu trống không, nhưng về sau đã có bàn trang điểm, gương đồng, rương áo quần, cái gì cũng đầy đủ.

Trời rét căm căm, vậy mà chỉ có phòng nàng được đốt lò than, ấm áp như mùa xuân.

Lúc trong tay A Di ca rủng rỉnh, tiền bạc gần như đều đổ vào nàng. 

Cái tốt mà hắn dành cho nàng, hoàn toàn không cần báo đáp, cứ tự nhiên mà cho.

Tống Thao thậm chí chẳng chút nghi ngờ, nếu một ngày nàng thật sự làm như lời dì Lưu bảo, chạy đến trước mặt hắn nói:

"Về sau muội không thể làm vợ huynh được nữa đâu. Ai ai cũng nói huynh mệnh xấu, sẽ khắc c.h.ế. t muội."

Hắn đại khái cũng chỉ sẽ ngẩn người một chút, sau đó cười nhạo một tiếng:

"Ai thèm cưới muội làm vợ chứ, thế lại hay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!