Chương 53: (Vô Đề)

2.

Tống Thao xưa nay lanh lợi, nhưng thật tình mà nói, nàng không có chút thiên phú nào trong việc thêu thùa.

Khi mới học, mỗi lần thấy nàng cầm kim, mấy vị sư phụ lão luyện trong xưởng thêu đều không khỏi lắc đầu than thở.

Học suốt nửa năm kỹ pháp thêu thường, nàng vẫn không thêu nổi một mẫu hoa văn đơn giản nhất.

Mãi sau, vất vả lắm mới thêu được một đôi uyên ương mang về khoe với Chiêm Thế Nam, hắn nhìn một hồi chau mày, nửa ngày sau mới phán một câu:

"Hai con giòi này hơi to quá rồi đấy..."

Tống Thao suýt nữa tức đến bật khóc.

Nhưng nàng sĩ diện, bị Chiêm Thế Nam gặng hỏi mãi mới ngập ngừng rơm rớm thừa nhận: nàng thật sự thêu là... hai con giòi.

Chiêm Thế Nam không tài nào hiểu nổi, lại hỏi tiếp:

"Vì sao muội phải thêu hai con giòi cho ta?"

Tống Thao tức muốn nổ phổi, nhảy dựng lên quát:

"Một con là huynh, một con là muội, cùng chui rúc trong bãi phân, được chưa hả?!"

Tính khí nàng bộc phát bất ngờ chẳng ai lường trước được, Chiêm Thế Nam vừa bực vừa buồn cười, nói:

"Được! Muội cứ chui trước đi, nhớ là phải ăn cho no vào."

Tống Thao tức quá khóc thật.

Nàng không dám nói với hắn rằng, sư phụ trong xưởng đã cảnh báo: nếu nàng cứ giữ mãi cái trình độ này, thì không cần phải tiếp tục ở lại học nữa.

Nếu bị đuổi về nhà, nàng xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Vì vậy, sau đó nàng càng chăm chỉ hơn, lúc các học trò khác đi nghỉ trưa, nàng lại ôm rổ kim chỉ tìm chỗ vắng ngồi lặng lẽ luyện thêu.

Chính trong hoàn cảnh đó, nàng gặp được Linh Xảo.

Linh Xảo chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng đã là thợ thêu chính thức trong xưởng.

Mẹ nàng ta—bà Lưu—là một quả phụ mù mắt, cả đời làm việc ở xưởng thêu, về sau vì mắt mù nên đành để con gái nối nghiệp.

Linh Xảo thừa hưởng tài hoa từ mẹ, đường kim mũi chỉ tinh xảo sinh động.

Lần đầu gặp nhau là lúc Linh Xảo tình cờ đi ngang, thấy Tống Thao ngồi dưới mái hiên cắm cúi thêu hoa, không nhịn được tò mò liếc nhìn, rồi đưa tay che miệng cười trộm.

Sau đó, nàng chủ động ngồi xuống bên cạnh, tận tay dạy Tống Thao từng đường kim mũi chỉ.

Linh Xảo có gương mặt thanh tú, tính tình dịu dàng, lại kiên nhẫn.

Chẳng bao lâu hai người trở thành bạn thân, Linh Xảo thường xuyên đến chỉ bảo cho Tống Thao, hai người thân thiết, chuyện gì cũng nói với nhau.

Tống Thao chăm chỉ luyện tập, đến khi được sư phụ khen ngợi có tiến bộ, nàng mừng không để đâu cho hết, liền chạy đi tìm Linh Xảo, muốn mời nàng ra quán bên phố ăn mì nước.

Linh Xảo mỉm cười đồng ý.

Tối hôm đó, Tống Thao dắt nàng đến trước mặt Chiêm Thế Nam, chìa tay ra đòi tiền.

Chiêm Thế Nam nhướng mày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!