Chương 5: (Vô Đề)

7.

Chữ của Ngọc Nhụy ngày càng đẹp.

Mỗi khi nàng luyện chữ, La thị đều hài lòng ngồi bên cạnh, trên bàn còn bày sẵn điểm tâm và trà do Xuân Hạnh chuẩn bị.

Ngoài sân, cành hải đường lay động trong gió, kiều diễm rực rỡ.

Ánh mắt dịu dàng của La thị luôn dõi theo Ngọc Nhụy, đầy cưng chiều và trìu mến.

Hoa nở đầu cành, mẹ hiền con thảo — đúng là một bức tranh đẹp.

Đáng tiếc, sự xuất hiện của Tiểu Liễu đã phá vỡ bức tranh thanh bình ấy.

Nàng khóc lóc năn nỉ:

"Nương ơi, mau đi xem cha đi, cha bị bệnh rồi…"

La thị nhíu mày:

"Bệnh thì bệnh, có c.h.ế. t đâu, than khóc thảm thiết cái gì."

La thị hoàn toàn không có ý định tới xưởng tương.

Thế nhưng, Ngọc Nhụy thoáng lộ vẻ lo lắng, buông bút xuống:

"Nương, chúng ta đi xem thử đi, Tiểu Liễu chưa bao giờ khóc đến như vậy."

Dứt lời, nàng định đứng dậy.

La thị vội giữ nàng lại:

"Con không được đi. 

Xưởng tương toàn dầu với tương, bọn tiểu nhị hôi rình, mặt đất dính nhớp, bẩn giày con mất."

Đôi giày của Ngọc Nhụy là giày gấm mới tinh, mỗi chiếc được đính một viên ngọc trai.

Ngọc Nhụy ngập ngừng:

"Vậy… nương đi xem được không?"

La thị không còn cách nào, đành cầm khăn tay đứng dậy, quay sang Tiểu Liễu.

Khuôn mặt vừa nãy còn tươi cười nay lập tức sầm xuống:

"Đúng là rỗi hơi! 

Bệnh thì tìm đại phu, tìm ta có ích gì?"

Bà dặn Xuân Hạnh ở nhà trông tiểu thư, rồi thở dài ra cửa.

Tiểu Liễu lon ton chạy theo mẹ.

Bao lần nàng đưa tay ra, muốn nắm tay bà.

La thị cau mày, hất tay nàng ra.

Nàng lại đưa tay nắm lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!