Chương 49: (Vô Đề)

Hiện tại, cả vùng đều đã biết Tống Thao đắc tội với Lư Tự Giáp.

Nhà họ Lư là kẻ cầm đầu nơi này, chẳng ai dám dây vào.

Cho dù Chiêm A Di có bản lĩnh đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên, chắc chắn sẽ không muốn vướng vào vũng nước đục này.

Hắn đâu có ngốc.

Tống Thao òa khóc. 

Nàng biết mình không nên mặt dày như vậy, nhưng thật sự đã đường cùng rồi.

Do dự mãi, nàng vẫn không dám rời khỏi sân nhà hắn.

Không những thế, nàng còn lén mở cổng, để Kim Nguyên Bảo vào trong.

Vừa lau nước mắt, nàng vừa nghĩ: thôi thì ôm Kim Nguyên Bảo ngủ tạm một đêm trong đống củi ở gian bếp, sáng mai trời sáng rồi đi cũng chưa muộn.

Ai ngờ, lúc mở nắp nồi trên bếp ra, nàng lại thấy một lớp cơm cháy khô vàng ươm dính ở đáy nồi.

Tống Thao đói đến hoa mắt, lớp cháy ở đáy nồi ấy lại thơm lừng, giòn tan, dụ người đến cực điểm.

Nàng nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn nổi, liền cùng Kim Nguyên Bảo chia nhau ăn hết sạch.

Ăn xong, một người một chó lại múc nước trong chum ra uống, rồi tựa vào nhau ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Chiêm Thế Nam thức dậy, vừa mở cửa đã thấy một người một chó đang đứng trong sân, cả hai đều ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt dõi theo đầy chờ mong.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cô gái nhỏ kia, đôi mắt long lanh gian xảo, quả là biết diễn trò, đôi mắt hoe đỏ, cắn chặt môi, trông như thể bị uất ức đến cực điểm.

Nàng vừa lau nước mắt vừa nói:

"Ca ca tốt của ta, cha ta bảo ta đến làm vợ huynh. 

Tay chân ta lanh lẹ, cái gì cũng biết làm, huynh để ta ở lại đi."

Chiêm Thế Nam bật cười khinh bỉ, chẳng buồn đáp lời.

Hắn ung dung đi rửa mặt, Tống Thao thì tíu tít theo sau, ân cần lấy nước, thậm chí còn định đưa tay giúp hắn xắn tay áo.

Thiếu niên lạnh lùng nhíu mày, đẩy nàng một cái:

"Tránh xa ra!"

Tống Thao mắt đỏ hoe, tội nghiệp đứng sang một bên.

Chiêm Thế Nam không thèm để ý nàng, lại đi vào bếp.

Tối qua lúc múc cơm, hắn rõ ràng nhớ là có để lại lớp cháy dưới đáy nồi.

Vậy mà lúc mở nắp ra — trống trơn, đến một hạt cơm vụn cũng chẳng còn.

Ánh mắt hắn lập tức sắc như dao, lia về phía Tống Thao đang đứng bên.

Tống Thao không nói tiếng nào, sắc mặt khi xanh khi trắng, rồi bất chợt "oa" một tiếng bật khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!