Ai cũng biết huyện lệnh Tân Kiến — Ngô Dung, là một kẻ tầm thường.
Hắn gần tuổi bốn mươi, làm quan ở vùng này đã hơn chục năm, sống vững như chó già, chỉ dựa vào hai chữ: cẩn thận.
Ngày thường bận bịu tới lui, vẻ ngoài khiêm nhường như phụ mẫu chi dân.
Thực ra lại chuyên thu chút đút lót nhẹ tay, chẳng chạm đến ranh giới nguy hiểm.
Phủ doãn Hồng Châu là nhạc phụ của hắn, chỉ dặn một câu: "Chuyện rắc rối, đừng để lộ khỏi phủ."
Mà Ngô Dung, làm quan một huyện, cũng có cùng một yêu cầu như vậy với đám bảo chính dưới quyền:
"Đừng để chuyện vượt ra khỏi huyện."
Còn cha của Lư Tự Giáp, vốn là bảo chính địa phương, cũng luôn dạy đứa con trời đánh của mình:
"Đừng gây họa ra khỏi làng."
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không — đó chính là đạo làm quan của Ngô đại nhân.
Không cầu có công, chỉ mong không sai — cũng là tôn chỉ làm người của hắn.
Cho nên khi Kim Nguyên Bảo sủa đến phát điên, Lư Tự Giáp chỉ hằn học đá thêm một cú nữa vào Tống Lai Hỉ rồi dẫn người bỏ đi.
Tống Lai Hỉ về nhà, chưa đầy nửa năm thì chết.
Ba cú đá của Lư Tự Giáp khiến ông bị chấn thương nặng, nội thương tích tụ, huyết mạch nghẽn tắc, cuối cùng mất vì đau thắt ngực.
Có mời thầy thuốc, có sắc thuốc, nhưng rồi cũng không qua khỏi.
Lúc sắp lâm chung, Tống Lai Hỉ khóc mà nói với Tống Thao:
"Lan tỷ nhi... Cha vô dụng, đã tiêu hết tiền để dành cho con lên huyện học thêu...
Nhưng mà... cha không muốn c.h.ế. t đâu...
Con còn nhỏ thế này, cha c.h.ế. t rồi... con biết sống sao?
Lan tỷ nhi... đừng quăng cha xuống mương lạnh lắm, đào cho cha một cái hố, chôn xuống là được rồi..."
Khi hấp hối, mặt Tống Lai Hỉ xám xịt như quỷ.
Ông nắm c.h.ặ. t t.a. y Tống Thao, thều thào từng chữ:
"Con... con hãy đến tìm Di ca nhà họ Chiêm, nói rằng con bằng lòng làm vợ hắn, sau này theo hắn mà sống, để hắn bảo vệ con.
Con gái à, nghe lời cha, con nhất định phải sống tiếp..."
Đó là hạ sách trong hạ sách của ông.
Tuy là 1 ngỗ tác, nhưng nếu còn sống, ông nhất định sẽ không gả con gái cho một kẻ mang mệnh cô sát như Chiêm Thế Nam.
Tống Thao năm mười tuổi, sau khi cha chết, đã khóc một trận rất lớn.
Sau đó nàng lên huyện thành, tìm đến lão Giải sĩ bán chữ ngoài phố, nhờ viết đơn kiện.
Lần này lão Giải không lấy tiền, chỉ thở dài:
"Quan lại che chở lẫn nhau, con không kiện thắng được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!