Chương 47: (Vô Đề)

Trong nghề khám nghiệm tử thi có một bài khẩu quyết:

"Tý Ngọ Mão Dậu bấm ngón giữa,

Thìn Tuất Sửu Mùi xòe cả bàn tay,

Dần Thân Tỵ Hợi nắm chặt tay,

Giờ c.h.ế. t người c.h.ế. t chẳng sai một khắc."

Dựa vào kinh nghiệm khám nghiệm xác, có thể suy đoán sơ bộ nguyên nhân và thời điểm tử vong.

Kể cả xác đã rữa nát, chỉ còn xương và tóc, vẫn có thể phân biệt giới tính, đoán được tuổi tác.

Tống Thao tuy nhỏ nhưng tư duy lại không hề nhỏ, mỗi lần nghe xong đều trầm trồ:

"Kỳ diệu thật!"

Tống Lai Hỉ nghe vậy lại càng đau lòng, dặn dò:

"Con xem bà mụ Lưu ở trong thành kia kìa, chỉ vì mấy lần giúp nha môn lo hậu sự cho t.h. i t.h. ể nữ nhân, mà sau này chẳng ai dám nhờ bà ta đỡ đẻ nữa.

Con gái làm nghề ô uế, không ai muốn dây vào đâu, con à. 

Sau này lớn thêm chút nữa, cha sẽ dành dụm tiền, gửi con lên huyện thành học nghề ở phường thêu. 

Học được cái nghề đó, sau này mới có thể gả vào nhà đàng hoàng."

2.

Trước năm mười tuổi, Tống Thao từng nghĩ đến cái gọi là "gia đình đàng hoàng" mà cha hay nhắc tới — rốt cuộc là nhà ai?

Có lẽ là nhà Triệu đồ tể chuyên mổ heo ở đầu phố, cũng có thể là nhà Vương Tiểu Côn bán giá đỗ trong làng, hoặc nhà họ Tôn làm đầy tớ cho quan lớn ở huyện thành.

Dù sao đi nữa, tuyệt đối không thể là nhà của Lư Tự Giáp hay Chiêm Thế Nam.

Lư Tự Giáp và Chiêm Thế Nam cỡ tuổi nhau, một là con trai trưởng thôn Trư Lĩnh, từ bé đã quen thói cậy thế ức h.i.ế. p người, nổi tiếng lưu manh.

Kẻ còn lại thì bị coi là "thiên sát cô tinh", vừa chào đời đã liên tục khắc c.h.ế. t cha mẹ, rồi đến cả nhà bác ruột cưu mang hắn cũng bị vạ lây mà c.h.ế. t sạch.

Lư Tự Giáp trời sinh đã là hạng cặn bã, ỷ vào cha mình là người có chức, kéo bè kéo cánh làm loạn khắp vùng, nhưng duy chỉ có một người hắn không dám đụng đến — Chiêm Thế Nam.

Chiêm Thế Nam còn có một cái tên khác là A Di Chiêm, người trong vùng gọi hắn là Di ca — một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, mặt mũi tuấn tú.

Chỉ là, dù mang gương mặt đoan chính, nhưng thực chất bên trong hắn lại là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn.

Trư Lĩnh vốn là nơi rồng rắn lẫn lộn.

Từng có một tên tội phạm chạy trốn đến đây, thay tên đổi họ, tự xưng là thân thích với quyền quý kinh thành, vênh váo vô cùng.

Gã ấy ngoại hiệu là Cửu Đầu Trùng, chuyên giở trò bịp bợm, lừa đảo, đánh đập dân lành, một thời là nỗi sợ hãi của cả vùng chợ.

Danh tiếng gã lan rộng, thủ hạ lại đông đảo và tàn ác, ngay cả cha của Lư Tự Giáp — vốn là bảo chính ở làng — cũng phải khách khí nhún nhường.

Sau đó không biết vì sao, đám người của Cửu Đầu Trùng có một lần đã chặn đường cướp bóc Chiêm Thế Nam, chẳng những lấy sạch tiền mà còn đánh hắn suýt chết.

Chuyện đó trôi qua được một tháng, thì vào một ngày nọ, trong lúc Cửu Đầu Trùng đang ngồi nghe ca hát ở kỹ viện phía tây thành, Chiêm Thế Nam âm thầm xuất hiện, lưng giắt rìu, lặng lẽ xông vào.

Không nói một lời, hắn vung rìu c.h.é. m xuống, một đòn chặt đứt đầu Cửu Đầu Trùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!