Thuở nhỏ, Tống Thao sống cùng cha nuôi Tống Lai Hỉ ở thôn Trư Lĩnh.
Trư Lĩnh là nơi hẻo lánh nhất trong cả huyện Tân Kiến, sát rìa bãi tha ma ngoại thành, lại là chốn tụ tập của dân phiêu bạt, lưu manh, vô lại.
Tống Lai Hỉ vốn cũng là người khốn khổ, khi ấy làm chức vụ ngỗ tác
- khám nghiệm tử thi trong nha môn, tuy mang danh là người được quan phủ thuê mướn, nhưng thực chất chẳng khác gì nô bộc hay đào kép.
Khám nghiệm tử thi vốn chuyên xử lý xác chết, từ xưa đã bị khinh thường, cho là xúi quẩy, chuyên chạm vào điều xấu.
Tống Lai Hỉ địa vị thấp hèn, xưa nay chẳng được ai coi trọng.
Huống hồ, Tống Thao lại không phải con ruột của ông ta.
1.
Năm ấy, cuối đông tuyết lạnh, Tống Lai Hỉ được sai ra ngoại thành thu dọn xác chết.
Khi đi ngang qua bãi tha ma, ông nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, còn bọc trong tã lót.
Khi đó ông đã ngoài ba mươi, biết thân biết phận mình sau này già cả cô độc, nên liền ôm đứa bé về nhà.
Hôm sau, ông còn cất công lên tận huyện thành, tìm đến lão Giải sĩ bán chữ ở ven đường để xin đặt tên.
Tống Lai Hỉ cúi đầu khom lưng, mặt mày rạng rỡ.
Lão Giải sĩ nhận hai mươi đồng tiền đồng của ông rồi mới chậm rãi viết một chữ "Thao ()" lên giấy.
Lão nói: "Thao trong "hiền thao", ý là người vừa có đức vừa có hạnh."
Tống Lai Hỉ hớn hở mang tờ giấy về nhà, càng ngắm con bé càng thấy thích, còn đặt thêm cho nó một cái tên ở nhà, gọi là Lan tỷ nhi.
Lan tỷ nhi từ nhỏ đã lanh lợi, lại hay cười, là một đứa trẻ đáng yêu.
Tống Lai Hỉ thương nó hết mực.
Bản thân ăn mặc rách rưới, mặt mũi gầy gò, nghèo kiết xác, vậy mà năm nào cũng may cho nó quần áo mới, ngày ngày nấu cơm trắng cho nó ăn.
Cả năm lương bổng ở nha môn chỉ có sáu lượng bạc, ông đành chạy vạy nhận thêm việc mai táng, khâm liệm xác c.h.ế. t để kiếm đồng ra đồng vào.
Năm Tống Thao năm tuổi, vì nhà chứa t.h. i t.h. ể của công phủ không có người trông coi, Tống Lai Hỉ liền vội vàng xin nhận phần việc này, thêm một suất ăn, thêm một phần lương.
Nhà chứa t.h. i t.h. ể đặt ở ven thành, cách thôn không xa, là một căn lán rách nát dựng tạm bằng tre nứa, bên trong chất đầy quan tài.
Thi thể không có ai nhận, nạn nhân các vụ án... đều được đưa đến đây chờ xử lý.
Từ khi nhận việc, buổi tối Tống Lai Hỉ phải dọn đến ở luôn tại đó.
Tống Thao khi ấy mới năm tuổi, bắt đầu phải ở nhà một mình.
Nhưng nàng chẳng hề sợ.
Một là vì còn nhỏ, chưa biết sợ là gì.
Hai là bởi nhà quá nghèo, cha lại làm nghề khám nghiệm tử thi, đến cả bọn trộm cướp đi ngang cũng tránh như tránh tà.
Nói là vậy, nhưng mỗi khi rời nhà vào lúc hoàng hôn, Tống Lai Hỉ đều đứng trước cửa chờ đến khi nàng cài then cửa xong mới chịu đi.
Cái then cửa đặt cao, Tống Thao phải đứng lên ghế con mới với tới được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!