Lúc này, người nãy giờ chưa mở lời — Tống Thao — mới khẽ gật đầu, rút ra một tờ giấy từ trong n.g.ự. c áo, hỏi:
"Ngươi có nhận ra cái này không?"
Tần Cơ đương nhiên nhận ra.
Đó chính là khế ước nàng giao dịch với Tô Miễn.
Trước khi chết, Tô Miễn từng nói rằng hắn đã đem bản khế ước này thiêu trong miếu Diêm La.
Xem ra chính vì hành động đó mà đã gọi người của Phong Đô đến.
Nhưng Tần Cơ không sợ.
Ả nheo mắt, lạnh giọng nói với Tống Thao:
"Hắn từng hứa sẽ xây miếu cho ta, vậy mà lại đốt sạch chỉ trong một đêm.
Giao dịch giữa ta và hắn xem như chấm dứt.
Vì giận quá mà ta ra tay đánh hắn, ai ngờ thân thể hắn yếu như vậy, nói c.h.ế. t là chết.
Hắn nuốt lời trước, trách ta sao được?"
Tần Cơ xưa nay vốn giảo hoạt, giỏi biện giải, ngụy biện một cách trơn tru.
Ả còn thấy may — may mà lúc đó mình không xé nát linh hồn của Tô Miễn, nếu không hôm nay đúng là khó thoát thân.
Nhưng Tống Thao lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Khế ước đó… ngươi thật sự từng xem kỹ chưa?"
Tần Cơ sững người.
Ả nhận lấy tờ giấy, bắt đầu đọc kỹ.
Khi xem xong, sắc mặt của ả hoàn toàn thay đổi, lớp da yêu mị kia gần như nhăn nhúm lại vì tức giận:
"Hắn dám giở trò với ta?!"
Suốt mấy trăm năm lăn lộn chốn thị phi, Tần Cơ đã từng thao túng biết bao khế ước âm dương, vậy mà hôm nay lại bị một phàm nhân da thịt lừa gạt!
Tên được ghi trong phần giao dịch trường thọ trăm tuổi không phải là Tô Miễn, mà là Tiểu Liễu, có cả ngày sinh tháng đẻ rõ ràng.
Chuyện xây miếu được ghi là: "ít nhất một ngôi."
Tô Miễn khi đó thực ra không thiêu rụi toàn bộ.
Hắn để lại một ngôi miếu nhỏ như cái miếu thổ địa, chỉ cao có ba thước.
Tần Cơ không biết hắn đã sửa khế ước lúc nào.
Bởi rõ ràng lúc nàng xem, tên trên đó vẫn còn là Tô Miễn.
Ả giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Kết cục, không những không thể g.i.ế. c Tiểu Liễu, mà còn phải phù hộ cho nàng sống lâu trăm tuổi.
Phong Đô thành chính là người chứng giám cho khế ước ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!