Chương 43: (Vô Đề)

9.

Tiểu Liễu hận chính mình, lại càng hận Tần Cơ.

Chính Tần Cơ đã bắt nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh Tô Miễn thay lòng, nhìn hắn và Ngọc Nhụy ôm hôn quấn quýt giữa sân viện, nỗi đau khi ấy như d.a. o cứa tim gan.

Ba năm sau, khi nàng thoát khỏi chiếc hũ của Tần Cơ, Ngọc Nhụy đã mang thai, Tô Miễn cùng nàng ta mặn nồng thắm thiết.

Ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét của hắn nhìn nàng, khiến nàng hoàn toàn c.h.ế. t tâm.

Nàng đã từng bất lực đến nhường nào, tuyệt vọng đến nhường nào.

Tần Cơ từng muốn ép nàng đến đường cùng.

Và trong khoảnh khắc giãy giụa bên bờ sinh tử, chỉ có Tứ Cửu là ánh sáng duy nhất mà nàng thấy được.

Chỉ có hắn, sẵn sàng dang tay cứu lấy nàng, che chở cho nàng.

Sau khi Ngọc Nhụy chết, nàng gả cho Tứ Cửu.

Ngày cưới, kiệu hoa rước dâu đi qua phố lớn, nàng bỗng trông thấy Tô Miễn đứng đó, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Thế nhưng lòng nàng đã lặng như nước.

Đó là ánh mắt bình thản nhất, sau muôn trùng đắng cay.

Trước đó, nàng không phải là không có nghĩ tới việc Tô Miễn thay lòng vốn là một mưu kế của Tần Cơ?

Thế nhưng ý nghĩ đó chỉ vụt qua một thoáng, giống như một lời tự dối mình đáng buồn và nực cười.

Cho đến khi hắn xuất hiện trước đầu kiệu, ánh mắt hoảng loạn, Tiểu Liễu gần như có thể khẳng định rằng, lời dối mình năm xưa thật ra là thật.

Chỉ tiếc là, nàng không thể quay đầu được nữa.

Tô Miễn cũng vậy.

Về sau nàng từng hỏi lòng: năm ấy đã từng nghi ngờ, vì sao không chọn tin hắn?

Vì nàng không dám.

Khi ấy, nàng đang đứng giữa ranh giới sống chết, bị một con ma không ngừng dụ dỗ, nàng không dám tự cho mình bất kỳ tia hy vọng nào.

Hoặc cũng có lẽ, sâu trong lòng nàng, một cô gái nhỏ bé tầm thường như nàng, chưa từng thực sự tin rằng Tô Miễn có thể yêu mình thật lòng.

Giống như năm đó, ở Tô phủ, hắn từng cúi sát bên tai nàng, qua gương nói:

"Đừng luôn khen người khác đẹp.

Da mặt của mỹ nhân thì ai chẳng giống nhau, có gì hay ho.

Tiểu Liễu, nàng mới là người đẹp nhất.

Đôi mắt, cái mũi, cái miệng của nàng, tất cả đều là hình dáng mà ta thích nhất."

Nàng đã tin.

Nhưng nàng cũng chưa từng thật sự tin hết.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật — rốt cuộc cũng chẳng phân rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!