Tô Miễn đã sớm ngồi đợi nàng sẵn ở nhà.
Ngực bị khoét thành một lỗ lớn, m.á. u thấm đỏ cả áo, nhưng hắn không chút vội vàng, chỉ bình tĩnh dùng đôi mắt lạnh băng nhìn nàng chăm chú, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn:
"Ta mất đi những gì, thì ngươi cũng phải mất đi như vậy.
Sao hả?
Cảm giác ấy dễ chịu không?
Muốn quay đầu là bờ, lập tức thành Phật?
Không đời nào.
Ta đã không thể quay đầu, thì ngươi cũng đừng hòng.
Ngươi tội ác ngập đầu, chỉ cần buông d.a. o là được tha thứ?
Ta không đồng ý."
Kẻ làm việc ác mà không gặp báo ứng — đó là đạo của bậc thánh nhân.
Còn kẻ làm điều ác thì phải trả giá — đó mới là đạo của Tô Miễn.
Hắn căm ghét bị lừa dối, căm ghét bị đem ra làm trò đùa.
Cho dù đối phương là yêu ma, hắn cũng phải khiến kẻ đó phải trả đúng cái giá tương xứng.
Tần Cơ phát điên.
Tô Miễn cũng chẳng tỉnh táo gì hơn.
Hắn chộp lấy cánh tay đang đ.â. m xuyên qua n.g.ự. c mình của nàng, đôi mắt đỏ ngầu, gần như phát cuồng, bật cười như loạn trí:
"Giờ ngươi đã g.i.ế. c ta, thì cũng đừng mơ có ngày quay đầu!
Ha ha ha… ha ha ha…
Tu đạo thành tiên ư?
Ngươi nằm mơ đi!
Tần Cơ, ngươi trốn không thoát đâu.
Một năm trước, ta rầm rộ dựng miếu vì ngươi.
Giờ chỉ trong một đêm, tất cả đều hóa thành tro bụi, trong phủ ngoài trấn, lửa cháy ngút trời.
Phải rồi, cả khế ước giữa ta và ngươi, ta cũng đã đốt luôn trong miếu Diêm La.
Ta muốn xem xem, ngươi còn có thể trốn vào đâu."
Theo tính cách và sự bốc đồng thường ngày, Tần Cơ lẽ ra đã nghiền nát cả linh hồn của Tô Miễn.
Nhưng câu nói của hắn khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Một nỗi bất an dâng trào khiến nàng hoảng loạn.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rút vội bàn tay đang xuyên qua lồng n.g.ự. c hắn, rồi lập tức quay người, nhanh chóng biến mất khỏi sân viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!