Trước lời mời quá hấp dẫn ấy, Tần Cơ hỏi:
"Vậy ngươi muốn gì?"
Tô Miễn khẽ cười:
"Ta muốn trường sinh bất lão."
Tần Cơ không tin vào tai mình, bật cười ha hả:
"Ta không làm cái nghề buôn lỗ.
Ngươi là phàm nhân, thân xác m.á. u thịt, ta chỉ có thể bảo ngươi sống lâu trăm tuổi là cùng."
Tô Miễn hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài:
"Vậy thì ta muốn sống thọ trăm tuổi."
Theo quy tắc của Tần Cơ, hắn phải để lại bút tích trên vò.
Thế nhưng Tô Miễn chỉ cười, rồi từ chối.
Hắn nói:
"Ta không tin ngươi. Vật làm tin phải nằm trong tay ta.
Ngày mai ta sẽ đem khế ước đến, để ngươi ký tên điểm chỉ."
Mấy ngàn năm nay, Tô Miễn là kẻ đầu tiên dám đòi nàng ký khế ước.
Đôi mắt âm u của Tần Cơ găm chặt lấy hắn, ánh nhìn như thể muốn xé toạc linh hồn người đối diện:
"Quả không hổ là con buôn, từ xưa thương nhân trọng lợi ích, ngươi thật sự rất giảo hoạt."
Tô Miễn không hề nao núng, ánh mắt bình thản đối diện nàng, giọng nói trầm nhẹ:
"Cũng nhờ ngươi cả thôi.
Ngươi khiến ta đánh mất quá nhiều thứ.
Ngươi ban cho ta sống lâu trăm tuổi, cũng chỉ là đền bù mà ngươi nên làm."
Thế gian này, ai mà chẳng tham sống sợ chết, mê đắm vinh hoa, không một ngoại lệ.
Từ bậc đế vương cho đến dân thường, chỉ cần một lý do, dục vọng là thứ không bao giờ lấp đầy nổi.
Tô Miễn có đôi phần khôn ngoan, nhưng trong mắt Tần Cơ, chẳng đáng nhắc đến.
Nàng đồng ý.
Sau đó, nhà họ Tô bắt đầu dựng miếu khắp nơi.
Tiến độ xây dựng rất chậm, mãi đến một năm sau, miếu mới dần có người đến dâng hương.
Trong suốt năm ấy, Tần Cơ cũng không rảnh rỗi.
Nàng không đi tìm Tiểu Liễu — đó là yêu cầu thêm của Tô Miễn.
Tần Cơ chẳng thèm để ý, vốn dĩ nàng cũng không xem Tô Miễn ra gì, chẳng qua là lúc ấy chưa nghĩ ra cách nào hay hơn để dẫn dụ Tiểu Liễu mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!