Chương 40: (Vô Đề)

Bên ngoài người ta đồn rằng Ngọc Nhụy c.h.ế. t khó sinh, một xác hai mạng.

Tô đại gia từ đó trở nên kỳ quái, lạnh lùng vô tình.

La thị bị đuổi khỏi Tô phủ, quay lại sống trong căn nhà cũ ở quê.

Giờ chỉ còn lại mỗi Tiểu Liễu là con gái, bà tất nhiên muốn níu kéo thân tình.

Cuối cùng gắng gom đủ can đảm đến cửa, vậy mà Tiểu Liễu lại lắc đầu, đuổi bà đi.

La thị hiểu, là mình gieo gió gặt bão.

Từ lúc Tiểu Liễu viết dòng chữ "Chim bay hết, chuột phải chết", tình mẹ con giữa họ đã đứt rồi.

Sau khi rời đi, bà không lập tức quay về làng.

Mà nấp ở đầu ngõ, thấy Tiểu Liễu ra khỏi cửa, mắt vẫn đỏ hoe rồi theo nàng ra phố.

Quầy hoành thánh hôm nay rất đông khách.

Tứ Cửu bận rộn thả hoành thánh, vớt lên chan nước.

Lão bá bán rau cười tít mắt, bưng tô đi phục vụ từng bàn.

Tiểu Liễu buộc tạp dề, định vào giúp.

Tứ Cửu không chịu, vội vàng tháo tạp dề nàng ra, để nàng ngồi ngoan một bên.

Hắn còn đặc biệt nấu cho nàng một bát hoành thánh "vị riêng".

Cho thật nhiều hành hoa và dấm chua.

Hắn cười rạng rỡ, bưng tô đến trước mặt nàng, cúi người ghé tai nói gì đó.

Tiểu Liễu cong cong khóe mắt, khẽ đẩy hắn một cái, cũng cười rộ lên.

La thị vẫn nhớ như in, khi Tiểu Liễu còn nhỏ, hay cười ngây ngô như vậy.

Vậy mà ngày ấy, bà ghét nụ cười ấy biết bao, thường gắt lên:

"Không được cười! Như con cóc ấy!"

Từ đó, Tiểu Liễu không còn dám cười trước mặt bà nữa.

Lúc ăn bánh bao, cũng chỉ dám lén liếc nhìn.

Bà dường như thấy lại chính mình năm xưa, lúc mang thai, Tào Tự Bạch bận trước lo sau.

Hắn luôn như con rối trước mặt bà, bị sai bảo tới lui, mà vẫn cười toe toét như thằng ngốc.

Bà từng nhìn hắn mà khinh bỉ, cau mày quát:

"Đừng có cười nữa! Nhìn như con cóc!"

Nhưng bà quên mất…

Rất lâu về trước, khi còn bị hành hạ trong thanh lâu, là chính bà đã khóc lóc níu tay Tào Tự Bạch, xin hắn đừng bỏ đi.

Đêm hôm đó, hắn nắm tay bà, hứa rằng sẽ chuộc bà ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!