Trên bàn cha nàng vốn dĩ vẫn luôn có cái vại ấy.
Nó vừa cũ vừa tầm thường.
Xưởng tương nhà họ Tào chứa nhiều nhất là chum, vại, hũ, lọ, cũ có, bể có, đầy có, rỗng có, đặt khắp nơi không theo thứ tự gì.
Ngay cả trong phòng Hồ đại thúc, trên bàn cũng đầy những thứ đó.
Cái vại trong phòng cha nàng thực sự quá đỗi bình thường.
Tiểu Liễu không nhớ mình đã quay lại phòng ngủ bằng cách nào.
Khi ấy nàng mới chỉ năm tuổi, trong cơn kinh hãi tột độ, nàng đã quên mất vài điều.
Nàng chỉ nhớ, sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy bà Trương.
Bà ngồi bên mép giường, đưa bàn tay run rẩy sờ đầu nàng, dịu dàng cười:
"Liễu nhi, lại gặp ác mộng hả?
Bà nghe con khóc suốt cả đêm đấy."
Ác mộng?
Tiểu Liễu nhớ lại lão bà mắt dê đêm qua, bối rối nói nhỏ:
"Bà ơi, con thấy... thấy yêu quái."
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy chăn, run nhẹ, sắc mặt trắng bệch.
Tay bà đang đặt trên đầu nàng chợt khựng lại, rồi quở nhẹ:
"Nói bậy gì đó! Trên đời làm gì có yêu quái!"
"Nhưng mà... con đã thấy hai lần rồi, bà ơi, con không biết có phải con đang mơ không…"
"Liễu, nghe bà dặn: trên đời này không có yêu quái!
Mà dù có đi chăng nữa, cũng không được sợ!
Người xưa có câu, không làm chuyện xấu, không sợ quỷ gõ cửa, nhớ lời bà:
Tâm ngay còn hơn thân ngay, nhà rộng không bằng lòng rộng.
Trong lòng không có quỷ, thì quỷ cũng chẳng làm gì được con."
Hiếm khi Tiểu Liễu thấy bà nghiêm nghị đến thế.
Ánh mắt bà đầy cương quyết, nắm lấy bàn tay bé xíu của nàng, giơ lên trước mặt:
"Thấy không? Tay con chỉ có chừng này.
Cái gì cầm không nổi, thì đừng cố với.
Cả đời người không thể ôm hết mọi thứ.
Lòng người chỉ to bằng nắm tay, nhét quá nhiều sẽ tràn ra.
Núi vàng núi bạc, làm vua làm tiên, thứ không thuộc về con, ý nghĩ không nên có, thì chớ mà tham.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!