Khoảnh khắc ấy, Ngọc Nhụy suýt nữa đã muốn g.i.ế. c bà ta.
Tới giờ nàng mới thật sự hiểu rõ, từ đầu đến cuối, giao dịch với Tần Cơ, nàng chưa từng có đường sống.
Con nàng đã dâng.
Mười năm tuổi thọ cũng mất.
Muốn dùng thêm hai mươi năm nữa chỉ để mua sự bình yên trong lòng nàng không làm được.
Bởi vì một lời nói dối, sẽ cần vô số lời nói dối khác để che lấp.
Và nàng, chỉ có thể ngày qua ngày sống trong hy vọng mong manh, tự dỗ dành mình rằng, rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ quên sạch Tiểu Liễu.
Không sao cả, không sao cả, nàng tự nói với bản thân như thế.
Cho dù có người đến trước mặt Tô Miễn nói nhăng nói cuội, hắn cũng sẽ không tin.
Tấm lòng của Tô Miễn, đã hoàn toàn đặt trọn nơi nàng.
Phú quý vinh hoa, gấm vóc ngọc ngà, nàng đáng được hưởng.
Chờ đến khi đứa nhỏ trong bụng chào đời, nàng sẽ bịa ra cái cớ là con yểu mệnh, rồi lặng lẽ giao nó cho Tần Cơ.
Từ đó, nàng sẽ không còn nợ gì nữa.
Tô Miễn yêu nàng đến thế, bọn họ rồi sẽ lại có con.
Trái tim Ngọc Nhụy dần dần bình ổn.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nàng không cần sợ.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, những ngày yên ổn ấy, chỉ kéo dài được đúng một năm.
Tiểu Liễu lại trở về!
Người trong thôn chạy đến tìm La thị, mặt mày hớn hở, nói lời mừng rỡ:
"Thím à, chuyện vui lớn đó, nhà mình... Tiểu Liễu nó trở về rồi!"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ngọc Nhụy nghe tin suýt nữa rớt luôn đứa nhỏ trong bụng.
Nàng cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn của mẹ, không để bà lập tức chạy đi tìm Tiểu Liễu.
Khóa chặt cửa phòng, nàng gào khản cổ gọi Tần Cơ.
Gương mặt nàng vặn vẹo, phẫn nộ cùng hoảng sợ đan xen.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cơ, tất cả cảm xúc ấy đều bị nỗi sợ hãi nghiền nát.
Tần Cơ dùng đôi mắt dê lạnh lẽo, tham lam nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nụ cười đầy tà ác:
"Ta đồng ý cho nó biến mất, nhưng ta đâu nói sẽ biến mất bao lâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!