Đêm đó, định sẵn là một đêm không ngủ.
Tiểu Liễu đau lòng đến tột cùng, trèo lên tường nhà Tứ Cửu, ngồi trên đó mà khóc tu tu.
Tứ Cửu đứng bên dưới, nhẹ giọng khuyên:
"Xuống đây mà khóc đi, ngồi trên cao nguy hiểm lắm."
1.
Nhưng Tiểu Liễu chẳng thèm để ý tới hắn.
Đến khi nước mắt cạn khô, muốn trèo xuống thì mới phát hiện Tứ Cửu vẫn đang đứng đợi phía dưới.
Bức tường khá cao, lúc trèo lên đã chật vật, giờ mà nhảy xuống thì quả thật đáng sợ.
Tứ Cửu khẽ thở dài, vươn tay về phía nàng.
Tiểu Liễu thoáng chần chừ, nhắm chặt mắt, cắn răng nhảy xuống.
Cú nhảy ấy, khiến nàng rơi thẳng vào lòng Tứ Cửu.
Tứ Cửu cao hơn Tiểu Liễu cả nửa cái đầu, mặt nàng vùi vào vai hắn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn gần trong gang tấc.
Hai khuôn mặt kề sát nhau, Tứ Cửu bỗng cứng đờ cả người, gần như lập tức buông nàng ra, xoay người đi:
"Chắc đói rồi nhỉ, để ta vào bếp hâm nóng chút cơm canh."
Tiểu Liễu linh cảm, Tứ Cửu hẳn là có chút thích mình.
Vì vậy khi ăn màn thầu, nàng cứ thấp thỏm, thỉnh thoảng lại lén ngắm hắn.
Từ năm mười tuổi, nàng đã quen với ca ca què này, ấn tượng về hắn luôn là người ít nói, thậm chí có phần lạnh lùng, xa cách.
Lão bá bán rau – tổ phụ của Tứ Cửu – chỉ có mình hắn là cháu trai.
Dạo gần đây Tiểu Liễu còn nghe ông lão thở dài, chẳng biết bao giờ Tứ Cửu mới chịu cưới vợ.
Tiểu Liễu ngắm Tứ Cửu, không kìm được mà giơ tay làm động tác:
Một là ngươi, một là ta, hai đứa thành một đôi.
Tứ Cửu không đáp. Mãi lâu sau mới thở dài:
"Tiểu Liễu, thôi bỏ đi."
"Huynh chê ta xấu phải không?"
- Tiểu Liễu vẫn tiếp tục ra hiệu.
Tứ Cửu chau mày, giọng nói khàn khàn, hơi khó xử:
"Không phải. Ai nói muội xấu? Muội không hề xấu.
Là do ta... ta không xứng với muội."
Tiểu Liễu sững người, tưởng mình nghe lầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!