Nhưng nàng đã nghĩ sai rồi.
Trên gương mặt Ngọc Nhụy, nàng chẳng nhìn ra chút biến hóa nào.
Chỉ thấy sự quan tâm và thương xót dành cho người muội muội này mà thôi.
Nàng mặc lụa là gấm vóc, tóc vấn cao cài đầy trâm vàng ngọc quý, sống trong nhung lụa đã lâu nên thân hình đầy đặn hơn xưa, càng thêm diễm lệ.
La thị cũng vậy, trông có vẻ sống rất dư dả, khuôn mặt từng cay nghiệt giờ chỉ còn lại vẻ hiền hậu, từ ái.
Chỉ có Tiểu Liễu, sau ba năm dày vò, gầy guộc như que củi, sống không bằng chết.
Ngọc Nhụy tất nhiên sẽ không biểu lộ chút gì bất thường vì nàng ta đã sớm biết tin Tiểu Liễu còn sống.
Nàng ta khóc đến sống dở c.h.ế. t dở, đến mức phải để nha hoàn thân cận đỡ lấy người, vội vã can ngăn:
"Phu nhân đừng khóc nữa, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng!"
Bụng nàng ta đã nhô cao, ít nhất cũng mang thai được năm tháng rồi.
Ngọc Nhụy vừa lau nước mắt bằng khăn tay, vừa nắm lấy tay Tiểu Liễu, ánh mắt dịu dàng:
"Liễu nhi, từ nay về sau, tỷ tỷ sẽ không để muội phải chịu khổ nữa."
Thật trùng hợp, y hệt lời La thị nói.
Họ không hề nhắc đến ba năm trước, chỉ nói chuyện đã qua thì cho qua, người về là tốt rồi, sống phải hướng về phía trước.
Tiểu Liễu gặp lại Tô Miễn.
Vẫn là vị công tử phong lưu tuấn tú trong ký ức, mặt mày như ngọc, mi mắt thon dài, hầu như không khác trước kia.
Hắn vừa từ ngoài trở về, bước đi thong thả, tiện tay đưa áo cho tùy tùng, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Liễu, khẽ cười:
"Tiểu Liễu, lâu rồi không gặp."
Tiểu Liễu, lâu rồi không gặp...
Giọng nói ôn hòa ấy khiến sợi dây trong lòng n.g.ự. c Tiểu Liễu như muốn đứt phựt ngay tức khắc.
Tay nàng run rẩy, vô thức siết chặt lấy n.g.ự. c mình.
Nhưng sau câu chào ấy, hắn không hề nhìn nàng thêm lần nào nữa, khuôn mặt bình thản, đi thẳng đến bên Ngọc Nhụy, nói:
"Muội muội đến rồi thì để nàng sắp xếp, cần gì ta phải về?"
Ngọc Nhụy hừ khẽ một tiếng:
"Tiểu Liễu mất tích ba năm, khó khăn lắm mới trở lại, chàng là tỷ phu chẳng lẽ không nên đón tiếp?"
"Phu nhân đón tiếp là được rồi, ta bận nhiều việc, sao lo hết được."
"Chàng lúc nào cũng lấy lý do này để qua loa với thiếp!
Bận như vậy thì thôi khỏi về nhà nữa!"
Ngọc Nhụy nũng nịu, tay đặt lên bụng — "Thiếp với đứa nhỏ, chàng còn quan tâm không?"
"Trời đất chứng giám, ta vất vả thế này là vì ai chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!