Khi đàn nhạn bay về phương Nam, nàng ngồi thẫn thờ một mình giữa sân, tay nắm chặt miếng ngọc bội.
Nàng không ngừng tự nhủ: người từng cùng nàng sống chết—Tô Miễn—đã c.h.ế. t trong trại cướp từ lâu rồi.
Khối ngọc này là vật duy nhất hắn để lại.
Phải, đó lúc đó hắn từng thành khẩn nói: "Dẫu là ngọc quý có tì vết, giữa muôn ngàn giai nhân, ta chỉ động tâm với nàng."
Tô công tử trong lòng nàng đã c.h.ế. t rồi.
Hắn c.h.ế. t rồi nàng mới có thể sống tiếp.
Tiểu Liễu vùi mặt vào đầu gối, siết chặt khối ngọc bội trong tay, khóc không thành tiếng, miệng há ra mà gào lên trong câm lặng.
Nàng nghĩ, bộ dạng mình lúc này chắc chẳng khác nào một con cóc ướt nhẹp, thảm hại.
Giống thì giống, nàng không bận tâm.
Không ai bận tâm cả.
Sáng hôm sau, sau khi khóc cạn nước mắt, Tiểu Liễu lau khô mặt, sửa sang lại bản thân, một mình xuống trấn.
Trấn nhỏ vẫn như xưa, náo nhiệt đông vui.
Nàng đến ngôi nhà cũ trong hẻm Đá, băng qua đầu ngõ, đi dọc con đường lát đá xanh dài hun hút.
Xưởng nấu tương nhà họ Tào ngày nào giờ đã đổi chủ, trở thành một xưởng nhuộm vải.
Nàng đứng trước cổng nhìn hồi lâu, mắt nhòa lệ, dường như thấy bóng những xe lừa đỗ đầy ngoài sân, đám người làm hối hả khuân vác, chào mời khách hàng.
Bà bà khom lưng, đứng từ xa vẫy gọi nàng:
"Liễu nhi! Vào đi con, bà nấu chè ngọt cho con rồi đây."
Ở sân sau, Hồ đại thúc chắc đang nấu nướng, d.a. o thớt gõ chan chát trên thớt, sau đó toàn bộ đồ ăn đổ vào nồi, phát ra tiếng xào xào vang dội.
"Tiểu đông gia, thịt trong bát không ngon sao? Không ăn thì để ta ăn giúp cho nhé!"
Tiểu nhị trẻ tên Tứ Hỷ vừa đưa đũa gắp sang bát nàng, liền bị Hồ đại thúc vỗ mạnh một cái lên đầu:
"Ngươi cũng dám tranh phần thịt của Tiểu Liễu hả? Ăn đòn bây giờ!"
Tiểu Liễu ngày bé, ngẩng mặt cười ngốc nghếch:
"Trong bát con nhiều thịt quá, con ăn không hết."
Không hết, thật sự ăn không hết.
Vị chưởng quầy mặt lúc nào cũng lạnh như cóc ấy, chỉ khi nhìn thấy cô con gái nhà mình mới nở nụ cười, rồi giơ tay xoa đầu nàng.
"Liễu nhi, ăn nhiều thịt vào, mới chóng lớn."
Hận ông sao?
Tiểu Liễu ở tuổi hai mươi, hai mắt ngấn lệ, cúi đầu thật thấp.
Hận ông.
Cũng yêu ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!