Chương 23: (Vô Đề)

Hắn biết, mối hôn sự này khiến người đời bàn ra tán vào sau lưng không ít.

Chê nàng xuất thân thấp hèn, dung mạo tầm thường, nói hắn là vì báo ân nên mới miễn cưỡng cưới nàng.

Thật nực cười! 

Cách báo ân có cả trăm nghìn kiểu, nếu không thực lòng yêu, sao hắn lại cam tâm đánh đổi cả cuộc đời?

Mẹ mất sớm, cha cũng đã qua đời, Tô đại công tử vốn sinh ra trong nhung lụa, những tưởng tình cảm huynh đệ sâu nặng với Tô Hoa, nào ngờ lại bị chính đứa em ruột cùng mụ di nương lòng lang dạ sói cấu kết, mua chuộc người thân cận bên cạnh, âm mưu lấy mạng hắn để tranh giành gia sản.

Sau khi may mắn sống sót trở về từ sơn trại thổ phỉ, căn nhà từng nhộn nhịp của hắn nay chỉ còn trơ trọi một mình.

Từ đó, Tô Miễn không còn tin ai nữa. 

Dù có ôm vàng ôm bạc, cũng chỉ là kẻ cô độc.

Chỉ có Tiểu Liễu là khác.

Nàng từng cứu hắn, từng đem đến cho hắn thứ ấm áp duy nhất trên đời, sự tin cậy và dịu dàng không ai khác có được.

Tim nàng là tim người sống — ấm áp, chân thành, lương thiện.

Bên ngoài hắn là công tử nhà họ Tô điềm đạm tự chủ, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn lại là kẻ sợ hãi cô đơn, đã lặng lẽ gửi gắm cả trái tim cho nàng.

Tô Miễn vẫn thường nói với Tiểu Liễu:

"Nhà lớn thật đấy, nhưng vắng lặng quá, ta thấy mình cô độc vô cùng. 

Tiểu Liễu, chúng ta mau thành thân đi, sau này ngày nào cũng được ở bên nhau. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chúng ta cùng nhau mở rộng sản nghiệp nhà họ Tô, rồi sinh một đứa con. 

Khi con lớn lên có thể tiếp quản gia nghiệp, ta sẽ dẫn nàng đến Đại Đô dạo khắp nơi."

Hắn biết, lấy vợ phải lấy người hiền.

Mà Tiểu Liễu còn giỏi hơn cả hắn trong chuyện làm ăn, nàng thông minh, có đầu óc buôn bán.

Tiểu Liễu cũng hiểu nỗi cô quạnh của hắn, mỗi lần vậy lại ôm lấy eo hắn, cười khúc khích:

"Tô đại công tử, sau này chàng là của ta hết đấy nhé."

Một người tốt như Tiểu Liễu — bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ ra đó — sao lại có thể bỗng dưng biến mất?

Tô Miễn không cam tâm. 

Một mặt ủ ê tuyệt vọng, một mặt vẫn không ngừng tìm kiếm.

Một năm.

Hai năm.

Đến năm thứ ba — Ngọc Nhụy... gả cho hắn.

6.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!