Lúc Tiểu Liễu mơ mơ màng màng đến phủ Tô gia, thì Tô Miễn lại không có ở trong phủ.
Nhưng nàng cũng không phải chờ quá lâu, chừng nửa canh giờ sau, Tô Miễn vừa nghe tin đã vội vã chạy về từ bên ngoài.
Vừa thấy nàng, sắc mặt hắn liền tươi sáng, trêu chọc:
"Nghe nói nàng đến, ta còn không tin đấy.
Nhóc câm à, hôm nay nàng đã bước qua cửa phủ Tô rồi, thì đừng hòng đi ra nữa nhé."
Nói xong, hắn liền đưa tay ra nắm chặt lấy nàng.
Nếu là ngày thường, mỗi khi hắn trêu đùa như thế, rất có thể Tiểu Liễu sẽ nhào vào ôm eo hắn, hung hăng mắng lại một câu:
"Không đi thì không đi! Ta sẽ ăn sạch nhà chàng luôn!"
Khi ấy, Tô Miễn sẽ ôm lấy mặt nàng cười ha ha:
"Được thôi, nàng ăn sạch nhà ta, thì ta sẽ ăn sạch nàng!"
"Chàng không biết xấu hổ à?!"
"Giờ nàng mới biết à?
Ta không biết xấu hổ, chỉ cần có nàng!"
Chẳng ai ngờ được, vị đại công tử quang minh lỗi lạc nhà họ Tô, sau lưng lại cùng Tiểu Liễu cãi vã như trẻ con, mồm miệng xỏ xiên, xấu xa vô cùng.
Giống như chẳng ai biết rằng, vào cái đêm rét mướt kia, hắn đã nằm gục trên lưng nàng, vừa khóc vừa rên rỉ thảm thiết: "Đau quá..."
Tiểu Liễu cũng chẳng rõ mình bắt đầu thích hắn từ khi nào.
Chỉ nhớ hắn từng nói nàng là người xinh đẹp, thông minh, độc nhất vô nhị.
Chưa từng ai khen nàng như vậy, kể cả cha nàng – lão Tào Mã Tử.
Cho nên nàng luyến tiếc hắn đến vậy, không cam lòng chia sẻ hắn với bất kỳ ai, kể cả là tỷ tỷ của nàng, Ngọc Nhụy.
Như mọi lần, nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng n.g.ự. c hắn, nhịn không được mà bật khóc.
Tô Miễn khựng lại, vội ôm nàng vào lòng, lo lắng hỏi:
"Sao thế? Ai bắt nạt nàng à? Nói ta nghe xem nào."
Tiểu Liễu sụt sịt, ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước:
"Người huynh cứu hôm đó... là tỷ tỷ của muội."
"Ta biết."
"Huynh thấy... tỷ ấy có đẹp không?"
Tô Miễn nhướng mày, bật cười:
"Muốn nghe thật hay nghe giả?"
"Dĩ nhiên là thật."
"Thật thì... đúng là đẹp thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!