La thị lo cho nàng, nhưng miệng thì vẫn không quên trách Tiểu Liễu:
"Đúng là giỏi giang thật, quyến rũ được công tử Tô gia mà không hề lộ ra nửa lời."
Tiểu Liễu không vui, liền phản bác:
"Mẹ đừng nói bậy.
Con và công tử ấy trong sáng, nào có chuyện quyến rũ gì."
La thị trợn mắt, chỉ tay vào trán nàng:
"Hay lắm, giờ có nhà họ Tô chống lưng, nên nói năng cũng cứng cỏi rồi nhỉ!"
Tiểu Liễu im lặng không nói nữa, lát sau cũng phát cáu, quay đầu bước vào phòng.
Nàng biết mình không bằng tỷ, nên cũng chẳng buồn tranh cãi.
Có đạo lý gì, dù nàng nói nát cả miệng, người không muốn nghe thì vẫn sẽ bịt tai.
Từ đó, nàng cũng giống như tỷ, trở nên lặng lẽ trong ngôi nhà này.
Chưa qua ba ngày, La thị đã tự mình nghĩ thông, đến tìm nàng.
Vẫn như mọi khi, mẹ bưng một bát mì vào phòng, hiếm hoi lắm mới chịu xuống nước:
"Con đừng trách mẹ, đúng lúc Tô gia đến cầu hôn lại xảy ra chuyện như vậy với tỷ con.
Nếu mẹ chỉ mừng cho con, tỷ con còn mặt mũi nào sống tiếp?"
"Liễu nhi, con xưa nay luôn hiểu lòng mẹ.
Mẹ biết trước kia có phần không phải với con.
Nhưng con cũng là mẹ sinh ra, chẳng lẽ con còn muốn ghi hận sao?"
Tiểu Liễu vốn rất dễ mềm lòng, mẹ chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng, hoặc nấu cho một bát mì là đủ.
Mắt nàng đỏ hoe, vậy là lại tha thứ.
La thị thở dài một hơi, dịu giọng:
"Mẹ nghĩ thông rồi, dù là con hay Ngọc Thụy, gả được vào nhà quyền quý đều là phúc.
Cha con mất sớm, sau này cũng chỉ còn ba mẹ con ta sống nương tựa mà thôi."
"Con gả tốt, mẹ và tỷ con cũng được thơm lây.
Về sau tỷ con nào sợ không tìm được nhà tử tế?"
Đây là điều mà La thị mất ba ngày mới nghĩ thông.
Bất kể trong đó quanh co thế nào, Tiểu Liễu cảm thấy ít nhất mẹ cũng có một phần chân tâm với nàng.
Nàng khịt mũi, hơi tủi thân:
"Tỷ con chưa bao giờ lo ế, tỷ đẹp như thế, lại là cô nương có tài nhất thiên hạ."
La thị nghe vậy bật cười, rồi nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!