Nhưng khi Tống Thao nhìn hắn, hắn biết, bản thân mình không thể từ chối.
Hắn nói:
"Cửu Lê Hồ là dị bảo thượng cổ, bên trong ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, tuyệt đối không thể tùy tiện ra vào.
Ngay cả ta cũng không thể mở ra được.
Nhưng ta sẽ giao linh hồn của công chúa Chung Ly cho Ninh Tĩnh.
Thời Ngũ Đế, Ninh Tĩnh từng một lần bước ra khỏi Quy Khư.
Khi ấy, Mộ Dung là đồ đệ được người thu nhận tại nhân gian, lấy tên là Nguyên Kha, giữa họ từng có duyên thầy trò."
Thế gian này, nếu còn vị thần nào có pháp lực cường đại đến mức có thể mở được Cửu Lê Hồ, ngoài Bàn Cổ Ninh Tĩnh thì Đế quân cũng chẳng nghĩ ra được là ai khác.
Bàn Cổ là tổ của trời đất vạn vật, Thái Nguyên Ngọc Nữ sinh ra từ khe đá thấm m.á. u ngay khi trời đất mới hình thành, cùng kết thành vợ chồng với Bàn Cổ, trở thành khởi nguyên của âm dương.
Đông Vương Công, Tây Vương Mẫu, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thần Tiêu Cửu Thần Đại Đế, tất cả đều là con của họ.
Thế nhưng, thực ra đứa con đầu tiên mà Bàn Cổ và Thái Nguyên Ngọc Nữ sinh ra chính là Thiên Hoàng.
Sách sử ghi rằng, Thiên Hoàng – vị quân chủ tối cao – có tất thảy mười ba huynh đệ, xưng là Thiên Linh, chính là người phát minh ra Thiên can Địa chi, định ra tiết khí của năm tháng bốn mùa.
Nhưng lại cũng có sách nói rằng, khi Thiên Hoàng kế vị Bàn Cổ trị thế, hiện thân tại nhân gian, số huynh đệ chỉ còn lại mười hai.
Tất cả cổ thần trong Quy Khư đều biết, người anh em thứ mười ba của Thiên Hoàng tên là Ninh Tĩnh, vào thời kỳ đó, người chỉ là một quả trứng chưa nở.
Thiên Hoàng thân rồng đầu người, trị thế suốt một vạn tám nghìn năm.
Còn Ninh Tĩnh thì nằm chờ suốt một vạn tám nghìn năm dưới đáy Quy Khư.
Bởi người không thể nở ra được.
Người dân nước Bàn Cổ ở Nam Hải, đời đời mang họ Bàn Cổ, không chỉ để canh giữ mộ của Bàn Cổ, mà còn để bảo vệ con gái của Bàn Cổ đang ngủ say dưới đáy Quy Khư.
Khi Ninh Tĩnh chào đời, phụ thần Bàn Cổ đã không còn nữa.
Mười hai người anh em của Người cũng đều không còn.
Thế gian này, cổ thần có thể xưng là Bàn Cổ thì chỉ còn lại mỗi mình người.
Bàn Cổ Ninh Tĩnh ở dưới đáy Quỷ Hư, nơi đó là chốn mà Tống Thao chưa từng đặt chân đến.
Nàng không có cơ duyên được diện kiến vị cổ thần này.
Vì thế, nàng cúi đầu nói lời cảm tạ Đế quân.
Trước khi nhập thế, Tống Thao mong có thể không còn vướng bận điều gì.
Mà việc Đế quân tỏ rõ tâm ý lúc này, hiển nhiên là không đúng thời điểm.
Bởi nàng không thể cho hắn câu trả lời mà hắn mong muốn.
Nàng nói với Đế quân:
"Sau khi nhập thế, ta không biết mình sẽ trở thành người như thế nào, cũng chẳng rõ sẽ phải trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi mới có thể gột rửa được lòng mình.
Biết đâu trong quá trình ấy, ta sẽ nhận ra, so với làm thần tiên, ta lại thích làm người hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!