Chương 193: (Vô Đề)

Trong hàng vạn năm dài đằng đẵng, ta chưa từng đau như vậy, cứ như hồn phách bị xé rách thành từng mảnh.

Ta uống rượu ở Nam Hải Quy Hư nhiều lần, vẫn không thể giải được nỗi đau nơi lồng ngực.

Giọt lệ ấy, đến nay vẫn ở ngay tim ta.

Ta vĩnh viễn sẽ không lấy nó ra nữa, bởi vì ta muốn cảm nhận sự đau đớn mà nàng từng trải qua.

Với hành động tự hành hạ như thế, Bàn Cổ thị chỉ lắc đầu: A Di, con hà tất phải thế?

Tống Thao, ta chưa từng mong cảm động được nàng, việc ta làm, cũng chẳng phải để cảm động chính mình.

Ta chỉ là... đã không còn biết ngoài điều đó, ta còn có thể làm gì nữa.

Ta đã chẳng dám đến gần nàng thêm lần nào, cũng như trong vô số lần ở Quy Hư, ta gặp nàng trong mộng, nhưng chỉ đợi đến lúc bóng dáng nàng khuất xa, mới dám nói một câu:

Lan tỷ nhi, là Di ca đây, ta rất yêu nàng.

Lan tỷ nhi, ta nhớ tất cả, ta hiện giờ thật sự muốn được bên nàng, nhưng nàng không cần ta nữa, phải không?

Tống Thao, ta chỉ muốn nàng biết ta chưa từng dám nghĩ rằng, chúng ta còn có thể ở bên nhau.

Kể từ lúc biết nàng đánh mất chuông dẫn hồn trong Thủy Nguyệt Kính, suýt nữa không thoát ra được, ta liền muốn đặt một đạo Truy Quang lên người nàng, để bất cứ lúc nào cũng biết nàng ở đâu.

Bàn Cổ thị nói với ta, loại giám sát như thế nữ nhân sẽ không thích.

Ta sợ nàng chán ghét ta, nên cuối cùng thôi.

Tới tận bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại, ta vẫn thấy đó là một quyết định khiến mình vô cùng hối hận.

Nàng đã tự hủy bản thân trong Thiên Trạch Cầm, thân xác tiên cốt tan thành một đống bùn nhão.

Ta nghịch thiên phản đạo, gắng gượng tái tạo lại tiên thể cho nàng.

Về sau, Bàn Cổ thị tức giận, quất ta ba roi.

Roi của Người rất lợi hại, là một trong số ít những thứ trên đời có thể làm tổn thương đến Cổ Thần.

Nhưng ta biết, Người đã nương tay, không dùng toàn lực.

Quả nhiên, Người chỉ nhẹ giọng nói với ta sau đó:

Đánh ba roi này là để cho trời đất trông thấy. 

A Di, con là Thần của Trật Tự, nếu ngay cả bản thân con cũng không thể tuân giữ luật trời, để bị trời phạt, thì ai còn có thể cứu con được đây?

Tống Thao, trước kia ta thực sự chưa từng nghĩ, rằng mình còn có cơ hội ở bên nàng.

Cho đến khi ta trông thấy, có một người đàn ông phàm trần, dám đứng chắn trước mặt nàng, cam tâm tình nguyện c.h.ế. t thay nàng, lúc ấy, ta bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Ta sợ nàng sẽ yêu hắn.

Tình yêu nơi thế gian có muôn vàn hình dạng, ta biết nàng cũng giống như cô gái tên Liên Khương đến từ Ấn Đô – một khi đã yêu, sẽ chẳng màng hậu quả.

Nàng không quá để tâm đến thân phận Quỷ Tiên, hay thân thể bất tử của mình.

Nhưng ta lại muốn vì chính mình, mà giành lấy một cơ hội.

Vì thế, sau khi mọi sóng gió đều lắng lại, ta muốn hỏi nàng một câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!