Chương 192: (Vô Đề)

Tống Thao, ta sinh ra từ thời thượng cổ Thần Nông, lúc còn nhỏ đã theo hầu Hậu Thổ.

Trên có Hoàng Thiên, dưới có Hậu Thổ – bà chính là người cai quản sinh tử vạn vật, lục đạo luân hồi, giữ gìn trật tự âm dương, thiện ác, hỗn độn nơi U Minh giới.

Khi Hậu Thổ nhập vào luân hồi, cũng chính là vì thuận theo đạo trời, để duy trì âm dương, quét sạch uế khí nhân gian.

Còn ta, kế thừa sứ mệnh ấy, sau khi nhập thế, ta phải gánh hết tội nghiệt trần gian lên mình, không có cách nào để yêu một người.

Đối với ta, nàng cũng như bao nhiêu người phàm khác mà ta từng gặp: nam nữ già trẻ, không có gì khác biệt.

Ta không ghi nhớ những khuôn mặt ấy, vì trong vạn năm trôi qua, ta đã thấy quá nhiều người. 

Đối với số phận và những chuyện đời của họ, ta chỉ là người ngoài cuộc, dửng dưng quan sát, không có nhẫn nại.

Thế nhưng khi dần dần không còn cần phải thường xuyên giáng thế nữa, lúc rảnh rỗi nghĩ lại, ta lại nhớ đến một cô gái vì ta mà khóc ba lần, nhặt xác cho ta ba lần.

Ta đột nhiên muốn biết rõ rốt cuộc nàng trông như thế nào?

Nhưng mỗi lần gặp ta, nàng chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn lấy một cái.

Ta đợi bên bờ Hoàng Tuyền, nghĩ mãi không biết nên mở lời thế nào, phải nói gì mới có thể bắt chuyện cùng nàng.

Ta đứng nơi ấy, thực ra trong lòng cũng chẳng bình tĩnh gì, chỉ thấy hoang vu và buồn bã.

Vì lần thứ ba nhìn thấy ta, nàng liền quay đầu rời đi, rất lâu cũng không trở lại.

Ta đã nghĩ, có lẽ ta không nên bắt chuyện với nàng, vì nàng vốn không muốn thấy ta.

Sau đó ta đi đến Nam Hải Quy Hư.

Bàn Cổ hỏi ta vì sao lúc nào cũng thất thần, hồn vía lên mây.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta nói với Ngài, ta đã phải lòng một cô gái, nhưng không biết nên làm gì.

Chư thần như Chúc Long đều cười ầm lên.

Ngay cả Bàn Cổ cũng bật cười, bảo: 

A Di, con đưa nàng ấy đến đây, ta sẽ dùng ấn chú Thượng Cổ Thần tộc khắc lên hai người, từ nay về sau, các con có thể mãi mãi bên nhau. 

Dù nàng là phàm nhân, tán tiên hay yêu quái, cũng không thành vấn đề.

Tống Thao, nàng không biết đâu, lúc ấy lòng ta căng thẳng đến nhường nào. 

Trong suốt vạn năm, lần đầu tiên ta cảm thấy sắt thép luyện ngàn đời cũng mềm mại như lụa vờn tay.

Ta nghĩ, chúng ta có thể kề vai sánh bước.

Nàng sẽ từ Quỷ Tiên bay lên thành Thượng Tiên, rồi cùng ta nhận được phúc lành của Bàn Cổ.

Ta rất vui, định bụng trở về sẽ báo cho nàng tin tốt lành này.

Nhưng sau đó, khi đồ đệ của Mộ Dung Chiêu là Liên Khương từ chối thành tiên, ta đã thấy ngạc nhiên.

Ta bắt đầu suy nghĩ, không còn chắc chắn nữa rằng nàng liệu có đồng ý việc bay lên làm Thượng Tiên hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!