Lúc rời thành, Ngọc Nhụy mặt mày ửng hồng, hớn hở khoe với La thị rằng mình đã quen một công tử họ Vương, là người nhà phú hộ.
Vị Vương công tử ấy vừa trẻ tuổi, vừa tài giỏi, bị thu hút bởi tài hoa và dung mạo của nàng.
Hai người trò chuyện tâm đầu ý hợp, Vương công tử còn hỏi nơi ở của nàng, nói rằng sẽ để mẫu thân đến nhà cầu thân.
La thị nghe vậy thì mừng như trúng số, lập tức tính toán: về nhà phải sửa sang lại nhà cửa, rồi nhanh chóng sắm cho Ngọc Nhụy vài bộ quần áo đẹp và chút trang sức làm của hồi môn.
Những thứ ấy đều cần tiền, thế là bà quay sang hỏi Tiểu Liễu:
"Con đang giữ bao nhiêu bạc?"
Tiểu Liễu đang chống cằm ngẩn ngơ, không để ý, liền bị bà véo tai.
"Mẹ hỏi con đấy, điếc rồi hay lại câm rồi? Có bao nhiêu?!"
Bị đau, Tiểu Liễu rưng rưng nước mắt, bật lên:
"Con… con có mười chum! Con định bán cho huynh ấy mười chum!"
"Cái gì mà mười chum ? Mẹ hỏi là bạc, là tiền đó!"
Tiếng rầy la ầm ĩ của La thị lẫn với tiếng than đau của Tiểu Liễu, vang dội cả xe ngựa.
Ngọc Nhụy thì vẫn ngồi ngó lơ ra ngoài, hai má còn vương chút hồng, nét mặt lặng lẽ.
Chỉ có nàng biết, ở Trường Đình bên hồ Dương Liễu hôm ấy, mình đã trải qua những gì.
Dù có tài có sắc đến đâu thì cũng làm sao so được với các tiểu thư danh môn?
Mấy cô nương nhà giàu kia cười mỉm chi hỏi nàng sống ở đâu, là tiểu thư nhà nào, nàng chỉ đành quanh co lảng tránh, không sao trả lời nổi.
Ánh mắt bọn họ nhìn nàng, xen lẫn khinh thường và châm chọc.
Những công tử giàu có đến gần, không thiếu kẻ miệng lưỡi, bên ngoài thì nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì lộ rõ sự khinh thường.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Vương công tử, thật lòng quý mến nàng, chẳng hề để tâm đến thân phận thấp kém.
Ngọc Nhụy nắm chặt khăn tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết mạnh.
Nàng không thể tiếp tục đi bán tương ở trấn nữa.
Nàng phải thoát khỏi cuộc sống khốn cùng này, bay lên cành cao.
—
Mười ngày sau, Tiểu Liễu chở theo mười chum tương, đến Tụ Hương Lầu trong thành.
Khi đến nơi, trời đã gần đứng bóng.
Quả đúng như nàng đoán, Tụ Hương Lầu đã bị nhà họ Tô tiếp quản, Phùng chưởng quầy không còn làm nữa.
Nhưng điều lạ là, tửu lâu vẫn không có khách, dù đã đến giờ ăn trưa.
Chẳng mấy chốc, nàng đã hiểu lý do, tân chưởng quầy nói: hôm nay không tiếp khách, vì đại gia nhà họ Tô đang đợi một người.
Đại gia họ Tô ở đâu?
Ngay trên lầu hai, dựa lan can chạm trổ, Tô Miễn đứng đó, áo gấm sáng choang, quý khí ngời ngời, y như bạch ngọc quý công tử bước ra từ tranh vẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!