Chương 16: (Vô Đề)

5.

Tiểu Liễu cố gắng lôi Tô Miễn đến chỗ một tảng đá lớn chắn gió, lúc này mới phát hiện hắn đã ngất đi vì đau.

Nàng mệt đến rã rời, ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng nhịp.

Lúc ấy đã gần giờ Dần, chừng một hai canh giờ nữa, trời sẽ bắt đầu hửng sáng.

Mệt quá, nàng định chợp mắt một lát.

Trong núi về đêm sương lạnh như băng, chẳng bao lâu sau, nàng đã run cầm cập mà tỉnh dậy.

Sờ tay Tô Miễn, lại thấy ấm hơn cả tay mình.

Tiểu Liễu không nghĩ nhiều, chui thẳng vào lòng hắn, kéo cánh tay hắn đặt lên người mình.

Ban đầu vẫn còn rét run, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng đã thiếp đi trong hơi ấm ấy.

Khi mơ màng tỉnh lại, vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là ánh nhìn của Tô Miễn.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, siết chặt trong lòng.

Ánh mắt Tô Miễn sâu thẳm, ánh lên vẻ tỉnh táo. 

Hắn rõ ràng đã khôi phục tinh thần.

Có lẽ chân đau đến tê dại rồi, hắn không còn cảm giác nữa.

Cái người đêm qua còn rên rỉ khóc lóc, mồ hôi đầm đìa, giờ đây đã lấy lại phong thái quý công tử điềm đạm.

Lồng n.g.ự. c hắn áp vào mặt Tiểu Liễu, không chỉ ấm mà còn phập phồng đều đặn, tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên rõ mồn một.

Tiểu Liễu không nhìn hắn nữa, bình tĩnh xoay mặt sang chỗ khác.

Hắn vươn tay, đỡ mặt nàng xoay lại.

Nàng lại quay đi.

Hắn tiếp tục kéo về.

Cứ như vậy mấy lần, Tiểu Liễu trừng mắt nhìn hắn:

"Huynh làm gì đấy?"

Khóe môi Tô Miễn thấp thoáng nụ cười, mắt nhìn nàng nghiêm túc không chớp, giọng khàn khàn thốt lên:

"Đẹp lắm."

Nếu nói mấy lời khác, có khi Tiểu Liễu còn tin.

Chứ từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khen nàng đẹp cả.

Nàng không hề thấy được, đôi tai Tô Miễn lúc này đã đỏ bừng, chỉ chau mày đứng dậy.

"Đừng đùa kiểu đó." – nàng lạnh giọng nói.

Tô Miễn ngẩng đầu, định nói gì đó, nhưng nàng đã rút từ trong n.g.ự. c ra một chiếc bánh bao bẹp dúm, còn mang theo chút hơi ấm cơ thể.

Tiểu Liễu bẻ đôi, chia cho hắn một nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!