4.
Sang ngày thứ ba tiệc cưới, Tiểu Liễu bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, suốt cả ngày nàng thấp thỏm không yên, tay chân lạnh toát.
Đêm khuya, cả sơn trại chìm vào tĩnh lặng, trời lạnh căm, chỉ còn nghe tiếng gió thổi vù vù giữa núi rừng.
Quả đúng như nàng đoán, ba ngày uống rượu liên tục, lũ thổ phỉ hầu như đều say khướt.
Tên thổ phỉ béo canh giữ nàng tối nay cũng uống không ít.
Tiểu Liễu cố tình chạy đến gần, cười nịnh nọt, còn rót cho hắn thêm mấy chén.
Hắn tưởng nàng muốn lấy lòng mình, tỏ ra khoái chí, vỗ mặt nàng cười hề hề:
"Ghê thật đấy, con nhỏ câm này càng ngày càng biết nịnh rồi!"
Khi quay lại hang đá, hắn đã ngà ngà say.
Lúc đang loay hoay khóa cửa, Tiểu Liễu bất ngờ áp sát, miệng phát ra mấy tiếng "a a a" rối rít.
Hắn cau mày, gõ vào song sắt:
"Gào cái gì đấy hả?"
Tiểu Liễu đưa một tay quơ quào trước mặt hắn, trong lúc hắn còn mải nhìn, tay kia len qua khe cửa, nhanh như chớp rút lấy chùm chìa khóa từ thắt lưng hắn.
Tên béo say mèm, không hiểu nàng muốn gì, lảo đảo chửi thề mấy câu rồi quay người bỏ đi.
Giờ Sửu — là lúc người ta ngủ say nhất.
Tiểu Liễu nắm chặt chìa khóa, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Ban đầu nàng không có ý định dẫn theo Tô Miễn.
Chân hắn bị thương nặng, căn bản không thể đi xa.
Nhưng khi nàng đứng dậy, len qua khe cửa mở khóa, ngoảnh lại thì thấy Tô Miễn đang nhìn nàng, chưa hề ngủ.
Tiểu Liễu khựng lại, bước chân có phần do dự.
Tô Miễn khẽ giọng nói:
"Đi nhanh đi. Cẩn thận một chút."
Ngày mai chính là ngày hắn bị giết.
Tiểu Liễu siết chặt răng, chân đã nhấc nhưng không đạp xuống nổi.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, chạy tới đỡ hắn, khoác tay hắn lên vai mình:
"Cố chịu một chút. Ta đưa huynh trốn cùng."
Tô Miễn sững người, nhìn nàng đầy ngạc nhiên, lắp bắp:
"Ngươi không bị câm?"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!