2.
Đến ngày thứ ba bị nhốt trong sào huyệt của đám thổ phỉ, Tiểu Liễu mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Chúng không có ý định thả nàng về nữa.
Nếu không có bất trắc gì xảy ra, e là nàng sẽ phải làm chân sai vặt trong hang ổ này cả đời.
Một khi đã bước chân vào nơi thế này, muốn ra ngoài chỉ có thể là nằm ngang mà ra.
Ba ngày qua, tình cảnh của nàng tuy khổ nhưng tạm thời chưa gặp nguy hiểm.
Vốn người nhỏ con, lại chẳng có nhan sắc gì, ăn mặc như tiểu nhị quèn, trong đám thổ phỉ cao to lực lưỡng, nàng nom chẳng khác gì một con gà con rụt rè, ai gọi thì dạ, ai đuổi thì đi, chẳng mấy ai để tâm.
Bọn chúng sai nàng làm việc đều hô như thế:
"Ê, cái đứa câm kia!"
Tiểu Liễu thì gần như kiệt sức.
Lũ thổ phỉ này chẳng có chút nhân tính nào, không cho nàng nghỉ một khắc.
Bưng bê, lau dọn, rửa chén, quét sân, thậm chí còn bắt nàng đi đổ thùng phân.
Diêu lão đại năm mươi mấy tuổi, mặt đầy nếp nhăn, sống mũi khoằm, ánh mắt như diều hâu, nhìn là biết hạng người tàn độc.
Trong phòng ông ta đã có một phụ nữ, nhưng không rõ từ đâu lại bắt thêm một cô gái nhà lành, tuổi chừng đôi mươi, da trắng môi hồng, dung mạo xinh tươi.
Cô gái tội nghiệp ấy suốt ngày khóc lóc, không cam tâm lấy hắn làm chồng.
Thế nhưng ở cái nơi này, chẳng ai giúp được nàng ta.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Mỗi ngày, Tiểu Liễu làm đến tận khuya mới được thả cho về nghỉ, mệt đến mức đứng còn không nổi.
Chỗ ngủ cũng vô cùng tạm bợ, là một cái hang đá được ngăn cách bằng song sắt, chẳng khác gì chuồng nhốt người.
Chỗ ấy rất nhỏ, mỗi lần nàng vào là người ngoài lại khóa cửa lại.
Chính tại nơi đó, nàng đã gặp được Tô Miễn.
Hắn thê thảm vô cùng, trên người còn khoác áo gấm, nhưng đã đầy m.á. u me loang lổ, chân bị thương nặng nên chỉ có thể ngồi bệt trên nền đất.
Ấy vậy mà dung mạo lại rất tuấn tú, dù trong cảnh ngộ tơi tả thế kia, khí chất công tử phong lưu vẫn không hề suy suyển.
Lúc làm việc quanh sơn trại, Tiểu Liễu từng nghe bọn thổ phỉ nhắc đến hắn: là đại công tử của nhà họ Tô, gia tộc phú thương lừng lẫy trong thành.
Cha hắn là Tô Phú, tài sản kếch xù, sản nghiệp còn vươn ra cả những vùng xa hơn ngoài trấn.
Chẳng là không lâu trước đây, Tô Miễn từ xa trở về, giữa đường thì bị bọn thổ phỉ chặn bắt.
Đám gia nhân đi cùng đều bị g.i.ế. c sạch.
Lý do hắn bị bắt, là bởi một vụ làm ăn với nhị công tử nhà họ Tô.
Tô Hoa, em trai cùng cha khác mẹ với Tô Miễn, do thiếp sinh ra, từ nhỏ đã không được phụ thân xem trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!