Chương 12: (Vô Đề)

Ở tuổi mười sáu, Tiểu Liễu một lòng một dạ vùi mình vào việc muối tương.

Trong lòng nàng luôn ấp ủ một mong muốn thầm kín — khôi phục lại xưởng tương nhà họ Tào từng có ở trấn này.

Mẹ và tỷ tỷ tiêu xài phung phí, nên nàng bắt đầu tính toán từng đồng để tự mình dành dụm.

Tiền bán tương ở chợ đều rơi vào tay La thị.

Vì thế, Tiểu Liễu lặn lội lên tận các tửu lâu, quán ăn trong thành huyện để bán loại tương của mình.

1.

Tửu lâu Tụ Hương Lầu từng là quán ăn buôn bán phát đạt nhất trong thành huyện, nhưng hai năm gần đây làm ăn sa sút thấy rõ. 

Một hôm, chưởng quầy Phùng nói với Tiểu Liễu: ông chủ định sang nhượng lại quán.

Người chủ mới là nhà họ Tô – một gia tộc phú thương nổi danh trong huyện, gia nghiệp khắp nơi: tiệm cầm đồ, xưởng vải, trà quán, xưởng thủ công, thứ gì cũng có. 

Ngoài trấn ngoài huyện, cũng đều có sản nghiệp của họ.

Phùng chưởng quầy bảo:

"Chờ nhà họ Tô tiếp quản, e là ta cũng chẳng được giữ lại làm nữa. 

Đến lúc đó tân chưởng quầy chưa chắc còn mua tương của ngươi, ta nhắc ngươi trước để còn tính đường."

Lòng Tiểu Liễu chùng xuống.

Hôm ấy vận xui đến tột cùng, lúc về lại gặp mưa, nàng ngồi trên xe lừa bị xối ướt như chuột lột.

Về tới nhà thì trời đã sẩm tối, vừa vào cửa đã hắt xì liên hồi.

La thị nấu một bát nước gừng cho nàng uống, thuận miệng hỏi nàng trong tay còn bao nhiêu bạc, bảo đưa ra để giữ hộ.

Tiểu Liễu thực sự có giấu tiền riêng. 

Đối diện ánh mắt của La thị, trong lòng nàng chột dạ, lấp lửng nói:

"Vài hôm nữa con phải mua gia vị, chờ đợt tương này bán xong đã."

La thị có phần thất vọng, song không nói gì thêm, xoay người trở vào trong buồng.

Có lẽ vì bị mưa dầm, đêm đó Tiểu Liễu thấy trong người không khỏe. 

Gió giật mưa gào suốt đêm, mồ hôi ướt đẫm, nàng lại chìm vào cơn mộng.

Vẫn là những giấc mơ chắp vá, hư ảo, đan xen ký ức tuổi thơ và nỗi sợ chẳng thể gọi tên.

Cuối giấc mơ, bà lão Trương cõng vại trên lưng, lảo đảo đi trong màn sương dày, quay đầu bảo nàng:

"Về đi! Mau về đi! Đừng sợ, bà sẽ mang nó đi…"

Bà đã già lắm rồi, lưng còng gập xuống, còn lão bà trong vại thì bò ra khỏi miệng chum, ngả người trên vai bà Trương, quay đầu lại, đôi mắt dê trắng dã dán chặt lấy Tiểu Liễu.

Bà ta nở nụ cười kỳ quái, môi mấp máy, như đang lẩm bẩm gì đó.

Tiểu Liễu toàn thân mồ hôi lạnh, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Mưa ngoài hiên hình như đã ngớt, trong ngoài đều tối om, chỉ còn tiếng ếch nhái râm ran.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!