Chương 9: (Vô Đề)

Gia nô trong phủ nhà họ Ninh không tiện giao cho Đoạn Viên Viên quản lý, thân là tân nương, còn chưa quen đất quen nước, mà giao cho người không liên quan đến nhà họ Ninh mới là yên tâm nhất, di nương Trần là người từng trải, trong lòng hiểu rõ điều này.

Năm đó khi Ninh Tuyên chưa chào đời, hạ nhân trong nhà đều là nô bộc đời đời kiếp kiếp, quan hệ trong phủ chằng chịt phức tạp, ngay cả đồ trang sức trâm cài của bà ta cũng dám lén lút đem bán.

Chọn người cho Đoạn Viên Viên, bà ta chỉ chọn những người không hề liên quan đến nhà họ Ninh.

Người môi giới cũng hành động rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng dẫn một đám thiếu nữ gầy gò ốm yếu vào cửa dập đầu.

Đoạn Viên Viên còn chưa tỉnh ngủ đã bị nha hoàn lôi từ trên giường dậy chọn người, nếu là ngày thường nhất định là nàng không dậy nổi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh buôn người sau khi đến thời cổ đại! Dù có buồn ngủ đến đâu, nghĩ đến việc bên ngoài đang chọn người, nàng cũng tỉnh táo hẳn.

Trong lòng Đoạn Viên Viên vẫn có chút sợ hãi, đồng thời cũng rất may mắn vì mình không sinh ra trong gia đình nghèo khó, nếu không rất có thể sẽ không chịu nổi mà chết ngất tại chỗ.

Mụ mụ môi giới tên là Chu Mại Bà, trước khi đến đã được dặn dò, biết là chọn nha hoàn thân cận cho cô nương, người được đưa đến đương nhiên đều là những cô nương được tắm rửa sạch sẽ nhưng không được xinh đẹp.

Có điều là người tốt hay xấu chỉ cần nhìn khí sắc là biết ngay, những người đứng trong sân nhà họ Ninh đều gầy gò như bộ xương di động, bọn họ đã được huấn luyện kỹ càng, chủ nhân đi ngang qua cũng không một ai dám ngẩng đầu nhìn.

Chu Mại Bà hắng giọng nói: "Tất cả cởi giày ra cho cô nương xem nào!"

Đám thiếu nữ ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, dưới ánh sáng ban ngày đã để lộ ra đôi bàn chân được rửa sạch sẽ.

Chu Mại Bà rất đắc ý: "Người của lão bà tử ta đây, chưa từng có ai có bàn chân xấu cả! Sức lực đều rất lớn!"

Bàn chân bằng phẳng, dày thịt, nhưng không làm được việc nặng, có một số mụ mụ môi giới muốn qua mặt người khác sẽ làm như vậy.

Cứ như tuyển tú vậy, sau khi xem chân xong, Chu Mại Bà lại hô: "Các cô nương há miệng ra nào!"

Đoạn Viên Viên khó xử nhìn di nương Trần: "Không cần xem hơi thở có thơm tho như hoa lan hay không đâu nhỉ?"

Ma ma Triệu cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, đây là đang xem răng đấy!"

Răng là một phần rất quan trọng khi mua nha hoàn. Răng đen hỏng nhất định không được, cuộc sống khốn khó đã trải qua quá nhiều, mua về có thể không dùng được mấy năm đã mất.

Những người được đưa đến trước mặt Đoạn Viên Viên, đều là những người đã được chọn lọc kỹ càng, nàng không thể nhìn thấy loại răng như vậy.

Nhưng nàng rất phản cảm với việc học loại kiến thức này. Trước kia chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh bán người, nàng sẽ vô thức cho rằng đây là quan hệ thuê mướn đặc thù, mình bỏ tiền, hạ nhân làm việc.

Bây giờ một loạt bàn chân trắng nõn và hàm răng trắng bóng bày ra trước mặt nàng, kiểu suy nghĩ ngây thơ đó hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng nàng cũng không thể xông ra ngoài nói không được, ta không học! Các người đang phạm pháp!

Ước chừng ngay cả Thanh La và Tử Quyên cũng sẽ dùng ánh mắt nhìn người thần kinh mà nhìn nàng.

Phụ nữ điên thời này sẽ bị nhốt trong từ đường cho đến chết!

Ma ma Triệu dạy chủ yếu không phải là xem răng có bị hỏng hay không, mà là xem mức độ mài mòn, tuổi tác và có giấu độc dược hay không.

Người nghèo ở nông thôn và gia đình nhỏ thường ăn ngũ cốc thô, mức độ mài mòn răng của họ tự nhiên khác với những cô nương ăn ngon mặc đẹp.

Răng sữa của trẻ con và răng vĩnh viễn của người lớn cũng rất khác nhau, nếu mụ mụ môi giới lấy trẻ con giả làm thiếu nữ đến bán, có thể dựa vào răng để nhìn ra bà ta có phải đang làm ăn phi pháp hay không.

Đối với hai điều đầu tiên thì mụ mụ Chu đều không có ý kiến gì, chỉ đến khi nghe đến việc giấu độc liền vỗ đùi nói: "Chúng tôi là người môi giới làm ăn đàng hoàng, ai dám đem nha đầu mình mẩy có độc đến phủ nhà họ Ninh chứ?"

Ma ma Triệu nào tin lời tam cô lục bà* này.

* – tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng.

Chuyện như vậy ở những gia đình giàu có quyền thế đâu phải là chưa từng xảy ra.

Rất nhiều cô nương trước khi bị bán đi, phụ mẫu hoặc bản thân họ đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để giấu một ít độc dược trong răng. Nếu như được gả vào nhà tử tế thì họ sẽ lấy ra, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu xa, những cô nương có tính cách mạnh mẽ thì thà chết cũng không chịu khuất phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!