Đoạn Viên Viên mua một ít bánh trôi nước đường, bánh rán giòn... ở ven đường, lại mua thêm một gói hồng treo phủ đường, mùa thu đến, đám nha hoàn trong phủ đều thích ăn món này.
Sau đó, nàng để Ninh Tuyên dẫn đi xem cửa tiệm.
Chưởng quầy của các cửa tiệm đều là người nhà họ Ninh, nhìn thấy Đoạn Viên Viên cũng không có gì lạ, nếu miệng lưỡi không kín kẽ thì đã bị Ninh Tuyên đuổi đi từ lâu rồi.
Đoạn Viên Viên vừa bước vào đã được chưởng quầy và phu nhân của chưởng quầy mời vào phòng trà uống nước.
Thấy nàng ăn mặc kỳ quái, cũng không ai hỏi han, chỉ liên tục gọi "Thiếu phu nhân".
Ninh Tuyên dám dẫn nàng đến đây chắc chắn đều là địa bàn của mình, Đoạn Viên Viên sau khi uống trà xong liền lấy ra những món quà đã được gói ghém cẩn thận từ tối hôm qua.
Một đôi trâm bạc, một hộp mứt quả khô của cửa hàng nhà nàng. Vải vóc thì không cần tặng, người nhà họ Ninh cái gì cũng không thiếu.
Phu nhân của chưởng quầy cầm lấy đôi trâm bạc, vui mừng khôn xiết, liên tục nói muốn dập đầu bái lạy nàng.
Đoạn Viên Viên không biết đáp lại thế nào, chỉ biết mỉm cười.
Phu nhân của chưởng quầy cho rằng đây là ngầm đồng ý, ngầm đồng ý chính là thân cận, thân cận chính là dấu hiệu của người tâm phúc, lập tức quay người đi lấy một hũ cua muối do chính tay mình làm mang ra.
Người dưới khi tặng quà cho chủ nhân đều không tặng vàng bạc, người nhà với nhau tặng những thứ này mới là thân thiết, đều là những thứ thiết yếu hằng ngày như gạo, dầu, muối, tương.
Đi một vòng các cửa tiệm, Đoạn Viên Viên nhận được cả xe hạt dẻ, đậu phộng, hạt dưa..., chiếc xe ngựa nhỏ của bọn họ không thể nào chất hết, đành phải thuê thêm một chiếc xe lừa để chở về.
Đoạn Viên Viên trực tiếp cảm nhận được sự giàu có của nhà họ Ninh.
Trước đây, khi nghe nói nhà họ Ninh giàu có thế nào, nàng cũng không có khái niệm gì, chỉ là đi đi lại lại giữa hai khu nhà, cũng chẳng có gì để so sánh!
Ra ngoài một chuyến, nàng đã hiểu rõ hơn nhiều.
Nhà họ Đoạn có một dãy cửa hàng, phụ thân nàng đã dám tự xưng là bá chủ một phương, còn cửa hàng của nhà họ Ninh đâu chỉ có hai dãy, nàng lặng lẽ đi theo sau Ninh Tuyên, nhìn mà hoa cả mắt.
Nhà họ Ninh không chỉ kinh doanh vải vóc, mà còn bán cả trang sức, mở tiệm thuốc, tiệm nước tương.
Những thứ này cộng lại, chẳng trách lão phu nhân suốt ngày ở nhà tiêu tiền như nước, mấy vị lão gia cũng chẳng hề nhíu mày, dù sao cũng là tiêu tiền của nhà mình.
Đoạn Viên Viên cũng làm "lão phu nhân" một lần, mua sắm trong tiệm trang sức cả buổi sáng, kết quả trên đó đều được khắc chữ "Ninh".
Ninh Tuyên nói đây gọi là "tiền chảy vào túi người nhà".
Hai người đi dạo gần hết cả thành, chưa đến trưa bụng đã đói meo, Ninh Tuyên đã đặt trước một phòng riêng ở tửu lâu lớn nhất thành.
Đoạn Viên Viên ăn không hết, nàng còn muốn gọi thêm đồ ăn mang về.
Ninh Tuyên hào phóng gọi thêm đồ ăn, sau đó kéo nàng đến nhà lão thái y.
Kỳ thực, nhà họ Ninh chẳng có ai mong lão phu nhân sống, nhưng hành động thì phải khiến người khác không thể bắt bẻ được.
Lão thái y họ Đàm, y thuật thế nào thì chưa biết, chỉ cần lão phu nhân nói ông ta là thái y, bản thân bà cao quý như vậy, dùng đại phu khác thì không thể hiện được thân phận.
Quanh năm suốt tháng, bọn họ hầu hạ lão thái y chẳng khác nào hầu hạ tổ tông.
Đoạn Viên Viên ở đây đã được vài năm, lão thái y cũng vênh váo trong phủ được vài năm.
Ninh Tuyên không cho nàng đi cùng đến nhà lão thái y, hắn nói: "Người có thể làm thái y đều có bản lĩnh hơn người, nhìn là biết ngay nam nữ."
Để ông ta nhìn ra nàng là Đại thiếu phu nhân nhà họ Ninh thì không ổn chút nào.
Đoạn Viên Viên chỉ đành ôm lấy đậu phộng, hạt dưa, quýt nhỏ... ngồi đợi trên xe ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!