Chương 28: (Vô Đề)

Biết là ngày mai phải ra khỏi phủ đi dạo phố, tối hôm trước Đoạn Viên Viên ăn cơm chẳng được bao nhiêu, nàng nghĩ bụng ra ngoài phố ăn sẽ ngon hơn, đồ ăn vặt trên phố chắc chắn phải thơm hơn trong phủ nhiều!

Hai tiểu nha đầu ở nhà người môi giới làm việc hơn nửa năm, cũng từng được đi chợ mua thức ăn nên cũng biết sơ sơ bên ngoài là như thế nào.

Bên ngoài đường phố nhếch nhác, bụi bặm, làm sao bằng ở nhà cho thoải mái dễ chịu?

Sa Y bưng cháo và canh gà đến bảo nàng ăn thêm chút nữa: "Trên phố chẳng có gì hay ho đâu, cô nương cứ ăn no nê rồi hẵng ra ngoài."

Nếu không, ra ngoài chỉ có nước… ăn đất mà thôi!

Đoạn Viên Viên vừa ăn đùi gà vừa cười, nàng biết chắc chắn sẽ chẳng thể nào đẹp bằng thành phố hiện đại được! Nhưng ai mà chưa từng thấy bức họa "Thanh Minh Thượng Hà Đồ"? Đã đến đây rồi, ai mà chẳng muốn được tận mắt chứng kiến?

Nghĩ vậy, nàng liền ăn hết bát cơm, đến tối ợ hơi còn toàn mùi canh gà.

Ninh Tuyên thấy nàng đi tới đi lui trong phòng để tiêu cơm thì lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng xem.

Đoạn Viên Viên thấy trên đó toàn là tên người và địa chỉ, tưởng rằng hắn còn công việc chưa làm xong, nàng nhìn hắn với ánh mắt thông cảm, nói một câu "Biểu ca cố lên" rồi định chuồn đi.

Ninh Tuyên kéo nàng lại, ấn nàng ngồi xuống giường, cười nói: "Đây là việc của muội, biểu ca không giúp được muội đâu."

Đoạn Viên Viên khó hiểu nhìn hắn: "Việc của muội?"

"Đây đều là các cửa tiệm của nhà chúng ta, ta đã ghi rõ những người làm việc trong đó rồi." Ninh Tuyên nói: "Muội nhớ kỹ những điều này, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi gặp họ, sau này muội sẽ phải thường xuyên ra ngoài giao thiệp với các vị phu nhân, nếu ngay cả cửa tiệm nhà mình ở đâu, có những ai mà cũng không biết thì sẽ bị người ta chê cười cho."

Đoạn Viên Viên lúc này mới hiểu vì sao Ninh Tuyên lại đưa nàng ra ngoài.

Hóa ra là vì muốn nàng có thể giao thiệp tốt hơn!

Nàng nhận lấy cuốn sổ, thấy chỉ có hai trang giấy, bèn cười nói: "Chuyện nhỏ như vậy, chỉ có hai trang giấy mà cũng bắt người ta phải học thuộc lòng vào buổi tối."

Học thuộc lòng cũng có kỹ thuật của nó, Đoạn Viên Viên có thể coi là "thân kinh bách chiến"* rồi, chỉ là trận chiến lớn nhất thì chưa dùng đến mà thôi.

*: Thân kinh bách chiến

- đã trải qua trăm trận đánh.

Nàng vừa học thuộc lòng vừa ăn vặt, chẳng mấy chốc đã thuộc làu làu.

Ninh Tuyên cầm lấy cuốn sổ bảo nàng đọc lại một lượt, thấy quả nhiên nàng không sai một chữ nào, mỉm cười khen ngợi: "Muội đọc còn nhanh hơn cả Dụ ca nhi."

"Đừng có coi thường người khác!" Đoạn Viên Viên nói: "Muội cũng từng được đào tạo bài bản, được thầy chỉ dạy đàng hoàng, từ khi còn chưa biết nói đã bị mẫu thân bắt học thuộc lòng rồi."

Tuy rằng hồi đó học thuộc lòng toàn là "Tĩnh dạ tư" hay những bài thơ Đường nho nhỏ, nhưng đến trung học thì lượng bài học thuộc lòng cũng kha khá rồi, nàng học thuộc rất nhanh, rất tốt, còn từng làm lớp trưởng môn Ngữ văn và Tiếng Anh, trí nhớ đương nhiên là rất tốt!

Ninh Tuyên tưởng nàng đang nói đến nữ phu tử, mẫu thân hắn và Võ thái thái đều biết chữ, Đoạn Viên Viên từng đọc sách cũng không có gì lạ. Nhưng tâm trí hắn đã bay đến một nơi nào khác rồi.

Buổi tối, hai người chơi trò chơi thầy trò, quần áo rơi rụng lả tả trên đất như hoa rụng.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Viên Viên vừa tỉnh giấc đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, là bánh bao nhân thịt bò.

Nàng ăn xong mới nhớ ra xem giờ.

Ninh Tuyên thấy nàng đã tỉnh cũng không giục, ung dung nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn nàng cuống cuồng chạy tới chạy lui.

Phụ nữ trong những gia đình giàu có muốn ra ngoài thật là phiền phức, nha hoàn, bà tử, người đánh xe... tổng cộng phải đến gần mười người, như vậy thì ngoài việc đi lễ chùa ra cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.

Đoạn Viên Viên không muốn có nhiều người đi theo sau như vậy, như thế thì còn chơi bời gì nữa!

Ninh Tuyên bèn may cho nàng một bộ y phục màu xanh lá cây của tiểu tư, để nàng mặc vào, giả làm một tiểu đồng bưng trà rót nước đi theo sau hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!