Chương 23: (Vô Đề)

Đoạn Viên Viên biết chuyện liền cảm thấy Lưu Trinh Nhi là người phụ nữ đặc biệt nhất mà nàng từng gặp qua, cử chỉ và hành động rất hung ác nhưng cũng rất hào hiệp, khiến cho người ta vừa yêu lại vừa hận.

"Ngươi đã quyết định là sẽ tìm người như thế nào chưa?" Đoạn Viên Viên đưa cho nàng ta một xiên hoa quả ngào đường rồi hỏi.

Tiêu Lệ Nương cắn một miếng thật lớn, vị ngọt ngào đến mức khiến cho nàng ta nhắm tịt mắt lại.

Nàng ta lắc đầu nói: "Vẫn chưa! Lưu tỷ tỷ nói đàn ông có rất nhiều, phải từ từ tìm hiểu! Nếu như ta lại rơi vào hố lửa lần nữa thì sẽ không còn ai cứu ta được nữa!"

Nàng ta không có ý định cứ thế mà bán mình cho một người đàn ông khác, hôm nay nàng ta tới đây là để nói về một chuyện khác.

"E rằng Lưu tỷ tỷ không được khỏe." Tiêu Lệ Nương khẽ thở dài: "Có khi lúc nói giúp ta, là thực sự muốn tìm cho mình một nơi để an táng."

"Lưu tỷ tỷ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết rồi thối rữa mà không có ai chôn cất!" Nàng ta nghiêm mặt nói: "Từ nhỏ ta đã lớn lên ở trên núi, ốm đau bệnh tật đều phải tự mình xoay sở, sắc mặt của tỷ ấy hồng hào như vậy, trông không giống bình thường chút nào, sờ vào cũng thấy nóng hơn chúng ta."

Ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng sau đó thấy Lưu Trinh Nhi cứ dăm ba bữa lại sai Song Nhi đi mua thuốc cầm máu về sắc để uống, lúc đỡ lúc lại không, lập tức biết rằng tám chín phần là thật.

Trên thực tế, khi nghe Lưu Trinh Nhi nói rằng ả ta muốn có quan tài, trong lòng Đoạn Viên Viên đã đoán được đôi chút.

Làm một kỹ nữ thì làm sao có thể có kết cục tốt đẹp? Những gã đàn ông kia làm sao biết thương hoa tiếc ngọc là gì? Có lẽ là do trong người đã mắc bệnh gì đó, nếu không thì cũng không dễ dàng thoát thân như vậy được!

Băng huyết không phải là bệnh nhẹ, chẳng phải là Vương Hy Phượng và Lý Bình Nhi đều phải ra đi vì nó hay sao?

Trong lòng Đoạn Viên Viên bỗng chốc hoảng loạn, nàng muốn đi xem sao, Thanh La kéo nàng lại, không muốn gặp xui xẻo, nói: "Lát nữa thái thái sẽ tới, đã lệnh cho ta không để cho người chạy ra ngoài! Nếu tiểu thư muốn đi thì hãy tự mình tới nói với thái thái đã!"

Mấy nha hoàn đều nhìn nàng chằm chằm, Đoạn Viên Viên cũng sợ bị Võ thái thái trách phạt, đành phải lấy mười lượng bạc đưa cho nàng rồi nói: "Mang đến cho Lưu tỷ tỷ dùng, nếu không đủ thì quay lại tìm ta."

Hiện tại cái gì nàng cũng không có, chỉ có mỗi tiền là có rất nhiều!

Tiêu Lệ Nương ôm bạc mà rời đi, Võ thái thái vui vẻ bước vào, phía sau còn có một đoàn người khiêng theo một thứ gì đó được phủ vải ở trên.

Võ thái thái đi tới, trước tiên đánh cho nàng một cái, đánh cho mông của Đoạn Viên Viên phải rung lên hai cái.

Võ thái thái mắng: "Kiếp trước đúng là ta nợ các con mà! Kiếp này bị mấy đứa con hành hạ một ngày ba bữa. Cái giường tốt như vậy, ta cho người làm từ lúc con mới được sinh ra, kết quả là con vẫn không thích! Lợn rừng đúng là không thể ăn cám mịn được mà!"

Đoạn Viên Viên không thích giường có mái che, nhốt người ta ở nơi tối tăm giống như quan tài vậy, hơn nữa nàng cảm thấy đó chính là tấm lòng của Võ thái thái dành cho Đoạn Viên Viên trước kia, nàng không nên lấy nó đi như vậy.

Võ thái thái tức giận và mắng nàng một trận, sau đó vẫn cho người tìm tới hơn mười người thợ mộc đến để làm lại, vội vàng trong suốt gần một năm trời, cuối cùng cũng hoàn thành được trước khi nàng xuất giá.

Mấy người thợ cẩn thận đặt chiếc giường ở đại sảnh, Võ thái thái vươn tay tới kéo tấm vải đỏ phủ bên trên xuống, nhăn mũi đi một vòng xung quanh chiếc giường khảm xà cừ, nhìn những miếng vỏ sò, vỏ ốc lấp lánh được dát lên ở bên trên, nói: "Ta còn cho người làm thêm hai bộ màn thêu trăm con trai nghìn đứa cháu cùng với quả lựu đỏ, như vậy cũng tốt, sau này con đi rồi, ta nhìn thấy chiếc giường này thì sẽ nhớ tới con."

Sau khi xem xong giường tân hôn, bữa trưa cũng đã được chuẩn bị xong. Đoạn Viên Viên tự tay rót rượu và gắp thức ăn cho cho lão thái thái.

Lão thái thái ở bên nàng hơn nửa năm, đưa nàng đi lễ cầu thần bái phật, cho nàng uống không biết bao nhiêu là thuốc.

So với bà lão góa của nhà họ Ninh, có thể thấy được lão thái thái nhà mình tốt đến nhường nào. hông. Muốn bà ta biết được bình đẳng giới là gì, ngay cả bản thân của bà ta cũng chưa từng được sống một ngày nào như thế cả.

Không thể nào cưỡng ép một người chưa từng được nhìn thấy ánh sáng bao giờ lại có thể thấu hiểu ánh sáng được.

Lão thái thái rất vui vẻ, vừa ăn vừa hỏi: "Còn thiếu thứ gì nữa không? Còn hai ba tháng nữa là xuất giá rồi, đừng để đến lúc đó rồi mới vội vàng chuẩn bị."

"Không thiếu gì nữa, cả nhà đã chuẩn bị cho con đủ cả rồi." Đoạn Viên Viên nói.

Lão thái thái đặt đũa xuống, cười vui vẻ, lấy đôi vòng tay từ trong tay áo rồi đưa cho nàng, nói: "Nhà mẹ của ta nghèo, không có thứ gì đáng giá để lại cả, chỉ có đôi vòng tay này là được truyền qua mấy đời rồi. Cha mẹ con đều đã lo liệu mọi thứ cho con cả rồi, ta chỉ có mỗi đôi vòng tay này để tặng lại cho con thôi!"

Đôi vòng tay lấy ra có màu xanh lục, không được trong suốt lắm, lại còn có nhiều vân, thời buổi này kỹ thuật chế tác vẫn còn kém, mua vòng không cần phải trong veo, chỉ cần màu sắc đẹp là được!

Vừa nhìn thấy đôi vòng tay đó, Võ thái thái đã kêu lên một tiếng "mẹ", rồi lấy tay huých vào Đoạn Viên Viên, bảo nàng mau quỳ xuống dập đầu cảm tạ lão thái thái.

Đôi vòng tay này đã không được mang ra cho ai xem trong suốt bao nhiêu năm nay. Bà ấy không ngờ lão thái thái lại đem tới cho Viên Viên!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!