Các nha hoàn trong sân đều đang nhiều chuyện, nhưng chuyện này lại liên quan đến chuyện phòng the của lão gia và thái thái, Đoạn Viên Viên không hỏi thì bọn họ cũng không tiện mở lời.
Tử Quyên bèn líu lo kể chuyện cho nàng nghe.
Gần đây, Đoạn lão gia có gian díu với một ả kỹ nữ.
Ngày nào cũng chạy ra đầu làng để ăn hoành thánh, ở thôn Đoạn có nhà họ Đoạn, nói là thon nhưng lại giống như là khu vực giao nhau giữa nông thôn với thành thị hơn, ở đó cũng có một số cửa hàng nhỏ.
Người bị nghi ngờ là có gian tình với Đoạn lão gia là Lưu Trinh Nhi, chủ nhân của một quán hoành thánh, Lưu Trinh Nhi vốn là một kỹ nữ ở trong kỹ viện, khi đến tuổi chuộc thân, nàng ta đã rời khỏi Lương Châu và lưu lạc khắp nơi, mấy năm trước lưu lạc tới đây rồi định cư luôn ở đây.
Tất cả mọi người vẫn luôn sống yên ổn với nhau, ai ngờ Đoạn lão gia đột nhiên giống như người mất trí, một ngày không ăn hoành thánh của ả ta thì không thể chịu được, còn cãi nhau với Võ thái thái.
Tử Quyên sợ chuyện này sẽ liên lụy tới mình, nàng ta lo lắng đến mức hồn vía lên mây.
Nàng ta biết bản thân lớn lên cũng có chút xinh xắn, nhưng hoàn toàn không có ý định trèo lên giường của lão gia! Nhưng gần đây Võ thái thái nhìn thấy nàng ta như nhìn thấy quỷ, nha hoàn nào cũng đều sợ chết khiếp.
Ả kỹ nữ chết tiệt, Tử Quyên hận ả ta hơn bất kỳ ai khác, nếu như nàng ta lại bị bán đi một lần nữa, thì không biết bản thân sẽ phải lưu lạc tới nơi nào nữa!
Đoạn Viên Viên tuyệt đối không thể nào bán nàng ta đi được, cho dù là nuôi một con chó, nuôi mấy năm thì cũng sẽ có tình cảm, nếu như nàng ta thực sự có ý đồ với Ninh Tuyên, cuối cùng lại thành công.
Vậy thì chỉ có thể nói rằng Ninh Tuyên là người không ra gì, nếu không có Tử Quyên thì cũng còn có Hồng Quyên và Lam Quyên.
Nhưng nha đầu này đã sợ hãi đến mức khuôn mặt tròn trịa hồng hào cũng trở nên gầy gò, thấy tiểu thư cuối cùng cũng chú ý tới chuyện ở trong nhà, nàng ta ngày nào cũng ra đầu thôn để lân la dò hỏi từ những người ở bên ngoài, về nhà liền kể lại mọi chuyện cho Đoạn Viên Viên nghe.
Đoạn Viên Viên quan sát trong hai ngày, thấy Võ thái thái thường xuyên âm thầm khóc, trong lòng lập tức tin tưởng đến tám phần. Võ thái thái rất ít khi tức giận, hiện tại đến cơm cũng không muốn ăn cùng cha nàng nữa, chẳng phải là rất buồn hay sao?
Di nương Trần coi Đoạn Viên Viên như đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn Đoạn Viên Viên cũng coi Võ thái thái như mẹ ruột của mình, trước khi nàng xuất giá mà lại xảy ra chuyện như vậy, thì nửa đời sau bà ấy sẽ không thể ngủ ngon được!
Nàng muốn đi gặp Lưu Trinh Nhi, muốn tiền hay là chuộc thân gì cũng được, chỉ cần không dây dưa với Đoạn lão gia nữa thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Vừa hay, nàng cũng muốn xem thử Đoạn hoành thánh có bắt nạt Tiêu lệ nương hay không.
Lưu Trinh Nhi không treo lồng đèn đỏ để làm ăn nghiêm túc, khi ả ta không treo lồng đèn đỏ nữa, Đoạn Viên Viên bèn lén lấy trộm y phục của Dụ ca nhi, bí mật dẫn theo Tử Quên đi tới quán hoành thánh của Lưu Trinh Nhi để gặp Tiêu Lệ Nương.
Tiêu lệ nương vẫn còn nhỏ nhắn và gầy gò, nhưng mà sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều.
Đoạn Viên Viên chỉ xuất hiện một lần, nhưng lớp trang điểm sa tanh của nàng vẫn luôn đè nặng trong trái tim của lão thái thái.
Mỗi khi không muốn động phòng, Tiêu Lệ Nương đều nói rằng nàng ta muốn nói chuyện với Đoạn Viên Viên, vì sợ rằng tinh thần không tốt của nàng ta sẽ chọc giận nàng.
Tiêu Lệ Nương dáng người nhỏ nhắn, bình thường chỉ biết kêu lên đau đớn.
Đoạn hoành thánh càng muốn có tiền hơn là muốn động phòng với nàng ta, có tiền thì muốn bao nhiêu vợ cũng được! Hầu hết thời gian đều là do nàng ta tự nguyện.
Đương nhiên, cũng có chút phiền phức mới, những người gác cổng đã dọa cho Đoạn hoành thánh sợ mất vía, bọn họ không dám động tới Tiêu lệ nương nên đã cô lập nàng ta.
Làm sao mà một người thường có thể nói chuyện với thần tiên được chứ?
Lỡ như Tiêu Lệ Nương quay đầu lại nói xấu Đoạn đại tiểu thư thì phải làm sao đây?
Nhưng Tiêu Lệ Nương cũng chẳng quan tâm, nàng ta cảm thấy ở một mình vẫn thoải mái hơn.
Hai người ngồi trước cửa quán hoành thánh để nói chuyện phiếm, len lén quan sát Lưu Trinh Nhi.
Lưu Trinh Nhi mặc một chiếc váy màu đỏ thắm, mái tóc được búi cao, dung mạo xinh đẹp như hoa hải đường, dù không di chuyển cũng có thể toát lên vẻ yêu kiều và diễm lệ.
Ả ta lấy một cái nồi lớn, nước dùng nóng hổi đang sôi ùng ục ở bên trong, thịt bò, thịt lợn, lòng ruột béo bở chất đầy ba chiếc thùng lớn, từng bát hoành thánh được múc ra, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng đến nỗi nhìn vào không giống với một người từng làm bán thân.
Trong quán có một người đàn ông cao lớn đang ngồi ăn hoành thánh, cầm một con dao ở trên tay, đế giày của hắn ta cao hơn những người xung quanh, vừa nhìn là biết hắn ta là người làm quan, đến lúc tính tiền, hắn ta ném những đồng tiền đồng xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!