Không ngờ, Ninh Tuyên lại tỏ ra hờn dỗi, Đoạn Viên Viên nhận ra điều này, biểu ca trong mắt nàng bỗng chốc trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Trước đây, Ninh Tuyên rất ít khi nói chuyện nhiều khi ở trước mặt nàng, nhưng từ khi nàng chủ động gửi thư cho hắn, hắn giống như được khai thông kinh mạch, cứ dăm ba hôm lại gửi thư đến, mỗi lần gửi đều viết rất nhiều, như thể hắn muốn bù đắp cho tất cả những bức thư còn thiếu trước đây.
Ninh Tuyên viết trong thư, nói với nàng rằng việc sửa sang nhà cửa đã gần xong rồi, chỗ ở cũ của tam lão gia đã được hắn cho sửa lại thành Phật đường*, để tránh cho lão ta oán khí quá nặng mà trở về làm chuyện xấu, nếu lão ta dám tới, thì hắn sẽ cho lão ta có đi không có về, để Đoạn Viên Viên không thấy sợ căn nhà mới.
*Phật đường (): Điện thờ cúng tượng Phật.
"Nhà chúng ta không có liên quan gì tới chủ nhân trước kia nữa!" Hắn còn hỏi nàng có muốn thêm gì nữa không, nếu có thì nàng cứ viết ra, hắn sẽ cho người đi mua.
Lời này nghe thì hay đấy, nhưng chẳng may thứ nàng muốn mà hắn lại không muốn cho, cuộc trò chuyện này không phải là sẽ trở nên rất khó xử hay sao.
Hơn nữa, Đoạn Viên Viên mới chỉ đến phòng của tam lão gia có một lần, nhà mới cũng chưa xem hết, thì biết phải mua cái gì bây giờ?
Nàng chỉ có thể trả lời, biểu ca, muội tin tưởng huynh, việc huynh làm nhất định là tốt nhất, muội cũng không hiểu gì về việc xây dựng nhà cửa.
Để tránh việc Ninh Tuyên cảm thấy nàng quá qua loa lấy lệ, nàng cũng bổ sung thêm một số ý tưởng để cho hắn không cảm thấy khó xử, ví dụ như là thêm một tấm rèm pha lê ở cửa sổ, để ban ngày có thể nhìn thấy ánh sáng lọt vào. Có thể đặt thêm một cái xích đu ở trong sân, để nàng có thể ngồi chơi ở đó những lúc rảnh rỗi.
Bức thư này rất vừa ý Ninh Tuyên, khi thấy những thứ mà nàng viết đều là những thứ nhỏ nhặt, chỉ cần thêm vào chứ không cần phải thay đổi kết cấu không gian của ngôi nhà, hắn liền khen ngợi một câu: "Nàng càng ngày càng trở nên tinh ranh." Hắn tự mình cảm thấy bản thân thật sự có chút thô lỗ, bản thân còn chưa đưa cho nàng xem bản vẽ, thì làm sao mà nàng biết nó trông như thế nào được?
Tuy nhiên, không thể đưa bản vẽ cho nàng xem được, trong nhà có quá nhiều bí mật, và có những chuyện mà không cần thiết phải cho nàng biết.
Nghĩ tới việc bản thân lại ngu ngốc như vậy, tối hôm đó, Ninh Tuyên đã ở trong thư phòng xem sổ sách rồi suy ngẫm, tự hỏi, Đoạn Viên Viên mà cứ dựa dẫm vào hắn như vậy thì không được, nếu như không có hắn thì nàng phải làm sao, chẳng phải là sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống à.
Mấy năm trước, nàng làm việc đâu ra đấy mà, tại sao càng nuôi lại càng trẻ con như thế.
Ninh Tuyên nhận ra bản thân không hề ghét việc sắp xếp mọi việc cho người khác chút nào, thậm chí còn cảm thấy Viên Viên giống như một con thỏ mềm mại, tự tay chải lông cho nàng thật sự mang lại một loại cảm giác thoải mái đến kỳ lạ.
Thứ đó chỉ thoải mái được khi nó không có gai.
Ninh Tuyên nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của biểu muội, trong lòng thầm nghĩ, không thể nóng vội được, chỉ có những thứ hoàn toàn thuộc về hắn thì mới không thể chạy thoát được.
Trong vòng hai ngày, Hoa Hưng Nhi cưỡi ngựa Đại Tảo phong trần phó phó*, đứng ở trước cửa nhà họ Đoạn.
*Phong trần phó phó (): (văn học) Phủ trong bụi (thành ngữ).
Đoạn Viên Viên luôn cảm thấy Hoa Hưng Nhi là người hầu thân cận của biểu ca nàng, là giản ngọc hoa* đích thực, biểu ca nàng rất hiếm khi để cậu ấy ra ngoài một mình, cậu ấy đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng cần làm, nàng còn tưởng Ninh Tuyên cho người mang bản vẽ hay gì đó đến.
*Giản ngọc hoa (): Ẩn dụ về người phụ nữ đẹp như hoa.
Kết quả, khi mở bọc vải ra xem, nàng thấy bên trong chỉ có một hộp bánh trung thu đựng trong hộp sơn mài.
Đoạn Viên Viên thật sự bắt đầu cảm thấy lo lắng về hình tượng của bản thân ở trong đầu của Ninh Tuyên là gì, nàng không muốn làm heo đâu! Nàng có nên thay đổi một chút không nhỉ?
Hoa Hưng Nhi cười ngọt ngào nói: "Thiếu gia đi làm việc ở ngoài thành, trên đường ghé qua một tiệm bánh nhỏ mua một hộp, ăn thử thấy ngon, nên đặc biệt cho tiểu nhân mang tới cho tiểu thư nếm thử."
Loại bánh trung thu này chỉ có thể bảo quản trong một tuần, để lâu sẽ mất hết hương vị. Cậu ấy vì để mang bánh tới đây, dọc đường cũng không dám dừng lại uống nước.
Lời này là giả, nhưng việc cậu ấy vất vả là sự thật!
Đoạn Viên Viên đưa cho cậu ấy một chiếc phong bì lớn màu đỏ, cho tiểu nha hoàn tới bưng trà rót nước cho cậu ấy, nàng hỏi: "Đây là ngày thứ bao nhiêu rồi?"
Nàng muốn để dành và ăn từ từ.
Hoa Hưng Nhi nhận được phần thưởng, có chút đỏ mặt rồi nói với nàng rằng hôm nay là ngày thứ năm rồi.
Không còn cách nào khác, đường xá xa xôi, cho dù cậu ấy muốn nhanh cũng không thể nhanh được!
Chỉ là biểu ca của nàng, vừa thử bánh trung thu đã lập tức sai người mang chúng tới cho nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!