Chương 131: Ngoại truyện

Đoạn Viên Viên ngồi trên bậc thang đá xanh, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Một người đàn ông tuấn tú, điển trai đưa ly trà sữa không đường, ướp lạnh áp lên trán nàng, ân cần hỏi: "Em không sao chứ? Hay là anh đưa em đi bệnh viện nhé?".

Đoạn Viên Viên lắc đầu, nàng đã nhớ ra người đàn ông trước mặt là ai. Hắn tên là Ninh Tuyên, là anh họ xa của nàng, hiện đang học cao học.

Mẹ nàng từng kể, anh họ này của nàng từ nhỏ đã rất thích tâm lý học, hiện tại đang nghiên cứu về lĩnh vực này. Nhưng theo mẹ nàng thấy, người có bệnh nhất chính là nhà họ Ninh. Bà ấy hy vọng Ninh Tuyên sau khi học xong có thể chữa trị cho đám đàn ông trong nhà hắn.

Thế kỷ 21 rồi mà còn giữ lại từ đường ngày đêm cúng kiếng, còn muốn kêu gọi cả thành phố cùng tham gia, đúng là điên rồ!

Nghe nhiều, tiếp xúc nhiều, ấn tượng của Đoạn Viên Viên về nhà họ Ninh cũng không tốt đẹp gì. Hôm nay, nàng cùng mẹ đến dự đám cưới chị gái của Ninh Tuyên. Vừa đến nơi, nàng đã nhìn thấy Ninh Tuyên đang đứng ở cửa đón khách, tay cầm khay đựng kẹo và thuốc lá. Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy Ninh Tuyên, chân nàng như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Nghỉ hè buồn chán, ngắm nhìn trai đẹp một chút cũng khiến tâm trạng vui vẻ hơn.

Trong lúc ăn cơm, nàng đã sáu lần lén lút chạy ra ngoài xin kẹo Ninh Tuyên. Không chỉ có một mình nàng làm vậy, nhưng Ninh Tuyên dường như nhớ mặt nàng, lần thứ sáu đưa kẹo còn nắm tay nàng, hỏi có muốn cùng phát kẹo hay không.

Đoạn Viên Viên chỉ muốn ngắm nhìn trai đẹp cho thỏa thích, không có ý định làm việc cực khổ, liền đỏ mặt, ném kẹo vào trong khay rồi chạy mất.

Ăn cơm trưa xong, người lớn bắt đầu chơi mạt chược, người nhà họ Ninh bèn sắp xếp cho Ninh Tuyên dẫn đám thanh niên đến chùa Độ Nhân dạo chơi, cầu duyên. 

Mấy cô gái bên cạnh nghe đến hai chữ "chùa Độ Nhân" liền rùng mình. Đoạn Viên Viên nhìn trời nắng chang chang, cũng không muốn đi.

Ninh Tuyên bước đến, mỉm cười nhìn nàng: "Em đi cùng bọn anh nhé?".

Hắn cảm thấy dáng vẻ lén lút xin kẹo của nàng rất đáng yêu, không hiểu sao lại có sức hút kỳ lạ đối với hắn.

Lần này, Đoạn Viên Viên không cưỡng lại được lời mời. Không trách nàng được, ai bảo Ninh Tuyên lại đẹp trai như vậy chứ!

Mãi đến khi đến chùa Độ Nhân, Đoạn Viên Viên mới hoàn hồn.

Xem ra, nhà họ Ninh vẫn muốn giữ lại ngôi chùa nhỏ bé này.

Chùa Độ Nhân không phải là chùa chiền gì to lớn, linh thiêng, bên trong thờ phụng toàn là người nhà họ Ninh. Nói cách khác, đây là từ đường* của nhà họ Ninh.

* Nhà từ đường là nơi thờ tự, nhà dùng để thờ cúng ông bà tổ tiên của dòng họ, những bậc cha chú trong dòng họ.

Điểm khác biệt duy nhất là, những người được thờ phụng ở đây đều là nữ giới. Bài vị chính là của Ninh Hành Mẫn – một nữ tướng nổi tiếng. Còn lại đều là những nữ nhân có "công lao to lớn" đối với nhà họ Ninh.

Ninh Hành Mẫn là một trong số ít nữ nhân được ghi tên vào chính sử. Còn những người phụ nữ khác, phần lớn đều được ghi vào "Liệt nữ truyện", kể cả những người được thờ phụng trong chùa Độ Nhân.

Gia tộc họ Ninh ban đầu chỉ là thương nhân giàu có ở vùng Dung Thành, trong nhà từng có người làm quan. Ninh Hành Mẫn dựa vào số tiền mà cha mẹ tích cóp được, đi khắp nơi chiêu mộ hiền tài. Sau khi tiêu hết tiền, nàng ấy lại tìm đến người cậu đang làm quan ở hộ bộ, xin tiền, xin lương thực, chiêu binh mãi mã (tuyển lính, mua ngựa). Không mua được nam nhân thì mua nữ nhân, dựa vào tài nghệ sử dụng trường thương đầu bạc tua đỏ xuất quỷ nhập thần, Ninh Hành Mẫn đã thành lập một đội quân dũng mãnh thiện chiến, gọi là "Mẫn Hành quân". Nàng ấy cùng với một nữ tướng sử dụng trường thương đầu bạc tua đỏ khác, một nam một bắc, chống lại quân xâm lược, được người đời xưng tụng là "Nam Bắc song anh".

Nhưng triều đại đó đã đến lúc diệt vong, cho dù sau này có xuất hiện một vị minh quân thì cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

Cả đời chinh chiến sa trường, hai người bọn họ chỉ gặp nhau một lần vào lúc Ninh Hành Mẫn còn nhỏ, nhưng dường như đã được định mệnh sắp đặt, hai người bọn họ lần lượt qua đời trong vòng một năm, có thể nói là cùng nhau ra đi.

Lúc bấy giờ, biên cương loạn lạc, Ninh Hành Mẫn tuy tuổi cao sức yếu, nhưng vẫn dâng tấu xin được ra trận giết địch.

Nhưng lần này, nàng ấy đã không được như ý muốn.

Ninh Hành Mẫn ở tuổi 70, việc tiếp tục sống để ổn định tinh thần quân đội còn quan trọng hơn là xông pha trận mạc. Trong "Tướng tướng liệt truyện" có ghi chép lại rằng, cuối cùng, nàng ấy một mình một ngựa, tay cầm trường thương, đến biên cương, sau đó chết ở đó. Thi hài của nàng ấy được người dân đưa về Dung Thành, nhanh như khi nàng ấy còn sống, cưỡi ngựa xông pha trận mạc.

Người nhà họ Ninh cho người đến khám nghiệm tử thi, nghe nói lúc đó trông Ninh Hành Mẫn như đang ngủ vậy.

Một năm sau khi "Nam Bắc song anh" qua đời, triều đại đó sụp đổ. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, những người hâm mộ Ninh Hành Mẫn đều cảm thán, nói rằng ông trời thương xót, không để hai người bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh nước mất nhà tan.

Ninh Hành Mẫn được an táng theo nghi thức dành cho bậc công thần. Trong dân gian vẫn luôn đồn đại rằng giữa nàng ấy và hoàng đế có mối quan hệ mờ ám. Nhưng nhiều năm trước, khi khai quật lăng mộ của Ninh Hành Mẫn, người ta phát hiện ra đây là lăng mộ điển hình của bậc công thần. Ngay cả con chó chinh chiến sa trường cùng nàng ấy cũng được phong là "Trung nghĩa thần khuyển", nằm bên cạnh nàng ấy.

So với hoàng đế, nàng ấy và cây thương tua đỏ còn gần gũi hơn nhiều.

Một nhân vật tài hoa xuất chúng như vậy, ở Dung Thành có một ngôi đền lớn hơn rất nhiều. Còn chùa Độ Nhân này, những người hâm mộ Ninh Hành Mẫn đều không thừa nhận, nói rằng nhà họ Ninh "ăn cơm chùa", muốn mượn danh tiếng của Ninh Hành Mẫn để kiếm tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!