Không phải nến của tôi bị tắt, là nến của những người còn lại, bỗng dưng chỗ bọn họ đồng loạt tối sầm, tôi kinh ngạc không hiểu vì sao. Luật chơi là ai trả lời sai mới bị bắt, đây là lượt của tôi, bọn họ vì cái gì lại bị bắt? Bốn cánh tay vẫn chỉ vào đít chén, chưa hết ván cơ nên không được phép lên tiếng, xung quanh im ắng lạ thường, tựu chung lại là không khí hết sức u ám. Chờ vài giây tôi liền thấy ba người kia dục dịch chuyển động.
Tay họ chống xuống bàn, người nhổm khỏi chỗ ngồi, từ trong bóng tối lờ mờ nhô ra, kề mặt sát vào quầng sáng từ ngọn nến của tôi.
Không phải.
Thần kinh tôi căng như dây đàn, đập vào mắt là ba khuôn mặt rất quen, nhưng họ không phải người tham gia cầu cơ. Thằng Duy, thằng Mạnh và cả thằng Cường, ba người đó lần lượt xuất hiện, tất cả đều có chung một biểu cảm chết choc, ánh mắt vô hồn, cơ mặt cứng ngắc, lạnh lẽo vô cùng. Trước đây tôi vẫn muốn được quay lại những ngày sống cùng ba người bọn họ, nhưng không phải như thế này, giờ tôi chỉ muốn bỏ chạy thôi.
Đang chuẩn bị rút tay khỏi đít chén thì tôi lại bị ai tóm chặt, tưởng là Quân, nhưng nhìn thử tôi liền thất vọng, bàn tay giữ tay tôi là chui lên từ mặt bàn cơ. Chính xác là bàn tay ấy đang tiếp tục ngoi lên, tốc độ vừa đủ để tôi không kịp ngậm mồm lại, mỗi lần chớp mắt tôi liền thấy một bộ phận hiện ra, hết hai cánh tay, đến đầu, ôi mẹ ơi, vẫn là cảm giác sợ hãi tột độ như lần đầu tiên tôi gặp, khuôn mặt lỗ lớn lỗ bé chi chít không phân biệt được đâu là mắt mũi ấy, tôi cuống cuồng giãy tay ra khỏi tầm với của cô ấy.
Là Dương!
Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là không ngừng xin lỗi, thậm chí ngay đến giọng của mình tôi cũng không nhận ra, chỉ biết níu lưỡi nói, nhắm mắt nhắm mũi nói, nói tới lạc giọng mới thôi.
- TÔI XIN LỖI!
Tôi choàng tỉnh, người vẫn run lên, ánh sáng rọi vào mắt vừa đủ để tôi nhận ra mình đang ở đâu. Vẫn là chỗ cũ, trước mặt bàn cơ, nhưng không thấy ai khác, chỉ có một mình tôi ngồi trơ ra, tự hỏi vừa rồi là sao?
- Mày không cần phải xin lỗi đâu, tỉnh rồi thì về phòng đi.
Có giọng nói vang lên sau lưng tôi, bất giác nhìn lại, tên Quân vừa rít thuốc vừa hất cằm với tôi. Không hiểu sao nhìn hắn tôi lại bình tâm hơn hẳn, uể oải nhấc người dậy, xương khớp toàn thân đã mỏi nhừ, miệng khô khốc, tôi hỏi mà không cần nghĩ:
- Mấy giờ rồi?
- 4h26', mày bất tỉnh gần 5 tiếng rồi.
- Có chuyện gì với tao vậy? – tôi thẫn thờ nhìn khắp phòng.
- Mày bị bắt, nhưng may là tao đã có chuẩn bị dưới mỗi chỗ ngồi của mọi người đều đặt phù chú để trấn hồn. Lần đầu thử nghiệm nên tao không biết nó có hiệu quả không, theo dõi nãy giờ nói chung là dùng tạm thôi, một bài không thể giở hai lần, sẽ bị phát hiện ngay.
Nói rồi hắn dụi tắt thuốc, gạt tàn để trên bàn đã đầy những đầu lọc, hắn đã thức đến giờ chỉ để ngồi đây sao? Dù hôm nay ai là người bị bắt thì hắn vẫn làm thế, con người tên này không dễ mà nhìn thấu được, tôi nên tỉnh táo trong cách nhìn nhận hắn. Nghĩ ra một chuyện, tôi lại hỏi:
- Mày có hiểu những gì hồn ma kia viết không? Hung thủ thực sự là ai? Đó là người hay ma?
- Tao mới chắc được hai điều. Thứ nhất là người chết ở đây tên là Thúy, mày nhớ Trang từng nói chủ phòng 133 cũng tên là Thúy không? Vậy có nghĩa là Tùng đã nói dối về mối quan hệ của gã với người chết.
- Thảo nào tao thấy gã tự tin như vậy. Nếu họ không phải vợ chồng thì anh ta đã không liên quan đến cái chết của chủ phòng 133?
- Chắc rồi. Theo tao được biết thì Sa tăng còn là một giáo phái bắt nguồn từ phương Tây, xâu chuỗi những sự kiện trên, tao có điều chắc chắn thứ hai: không phải tự nhiên bàn cơ này xuất hiện. Phải có ai đó từng ở đây, người mà tham gia giáo phái và biết tường tận các luật lệ trong đó, mới có thể tạo ra một cục diện khó phá vỡ như vậy.
- Chẳng phải hồn ma đó nhận là do nó bày trò sao? Nó chết rồi mà.
- Mâu thuẫn ở chỗ, nó nói bị Sa tăng giết nhưng nó cũng là người bày trò, nó không thể vừa là hung thủ vừa là nạn nhân được, chưa kể trò này diễn ra cách đây 5 năm, trước đó nữa thì không biết, tao nghi ngờ không phải chỉ có một hồn ma trả lời câu hỏi ở đây.
- Hoặc là hồn ma kia bị điều khiển cũng nên?
- Có thể lắm. Nhưng nó nói nó và hung thủ là đồng loại, luật chơi là hồn ma không được nói dối, vì thế câu trả lời không phải nghi ngờ. Mày có thấy bốn người tham gia lần đó, ngoài một người đã chết, một người bị giữ lại, một người hóa điên, còn một người thì không thấy nói gì đến không?
Tôi gật đầu.
- Nếu biết được nốt tin tức về người đó nữa thì tao nghĩ sẽ giải quyết được vụ này.
- Hướng tiếp theo mày sẽ làm như thế nào?
- Lần tới tập trung khai thác về ba vấn đề, một là vai trò và mục đích của Tùng khi tham gia cầu cơ, hai là tung tích của chủ phòng 132 cũ, và ba là thân phận người đứng sau thao túng trò cầu cơ này.
- Mày nói thì dễ lắm, cứ hỏi được ba câu là lại tạch, mà mỗi người chỉ có ba lần bị bắt thôi.
- Đúng, thế nên lần tới mày phải cẩn thận, vì tổ chức ở phòng tao nên tao mới sắp xếp được phù chú, còn như lần tới thì mạnh ai lấy lo. Muốn phá án thì trước hết phải giữ được mạng đã. Thôi, giải tán để tao đi ngủ, mệt chết tao mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!