Chương 19: Xác Người Chết Treo

Tôi không thể để mặc hắn như vậy, cũng phải làm gì đó như cầm máu giúp hắn, mà tại sao tên đó lại bị chảy máu tai trong, nãy giờ chỉ thấy hắn ngồi im, đâu có biểu hiện gì bất thường.

- Chúng ta đã đi sai hướng rồi, vụ thảm án trong phòng này không như những gì tao với mày nghĩ, giờ phải quay lại từ đầu thôi.

Tên Quân không đáp, hắn trầm ngâm nhìn căn phòng, sau đó lấy cái bông tôi vừa nhét vào tai hắn ra, nói:

- Vốn dĩ tao vẫn tưởng hình phạt này chỉ tác động đến thể chất, nếu vậy tao chấp cả đám chúng nó không có đứa nào động được vào tao, không ngờ nó còn đánh vào khả năng nữa, vừa rồi nó hét vào tai tao một tiếng, hậu quả đến giờ vẫn chưa nghe được gì.

Thảo nào, tôi hỏi mà hắn cứ lầm bầm không trả lời, hóa ra là đang bị ma hét cho điếc tạm thời, đến mức chảy máu tai trong thế này có phải tổn thương phần mềm rồi không? Hình phạt như vậy quả nhiên đáng sợ, chứng tỏ rằng chúng nắm được cả điểm Mạnh điểm yếu của người chơi, thần thông như hắn còn không thoát, tôi lớ ngớ thế này chắc chết lúc nào không biết.

- Mày vừa hỏi cái gì phải không? – Quân lắc lắc đầu, nói.

- Là chuyện vong nhi ở phòng tao, mày đã có hướng suy luận mới chưa?

- Lúc trước tao xác định sai vai trò của người phụ nữ thứ hai, nếu đã biết chính xác người đó không phải hung thủ, và nạn nhân đã tham gia trò cầu cơ thì vụ án thực ra rất đơn giản.

- Như thế nào?

- Hình phạt của nạn nhân có thể là phải hủy đi cái thai trong bụng, tất nhiên không có người mẹ nào nhẫn tâm làm thế, nhưng vì bị hồn ma điều khiển nên cô ta không thể cưỡng lại. Người phụ nữ có mặt lúc ấy đã cố gắng ngăn cản hành vi phá thai dã man của người mẹ kia, kết quả hình phạt vẫn diễn ra, mày có thể thấy không cần thiết phải đến hạn định ba lần bị bắt, người chơi vẫn sẽ có nguy cơ mất mạng, và cái chết của nạn nhân chỉ là ngoài ý muốn thôi.

- Vậy người phụ nữ tao gặp dưới vườn hoa, cô ta quay lại hiện trường là vì bị cái chết của hai mẹ con kia ám ảnh, phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó, chắc cả đời cũng không quên được. Thế đâu gọi là hoàn toàn thoát khỏi chuyện này – bản thân tôi là một người rơi vào hoàn cảnh tương tự, nên tôi rất hiểu, khi một người chết trên tay mình, dù không phải hung thủ nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi đeo bám.

- Dẹp đi, giờ tập trung giải quyết thế lực đứng sau trò cầu cơ này đã, tao sẽ thảo cho mày một vài câu hỏi, từ lần sau mày phải phối hợp với tao, càng thu thập được nhiều thông tin thì càng sớm thoát khỏi đây – tên Quân đứng dậy, tôi không định phản bác gì, sau khi hắn đi rồi tôi mới thở dài, không biết mình có trụ được đến lúc thoát khỏi đây không.

Trải qua một ngày nhiều sự kiện, tôi lại lên giường đi ngủ, vì quá mệt mỏi nên tôi vào giấc rất nhanh, một giấc ngủ không mộng mị, so với quãng thời gian vừa qua, đây phải gọi là bình yên với tôi.

Oa... oa...

Mẹ nó chứ, tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng trẻ con khóc réo rắt vang lên, không giống như hôm qua, thanh âm lần này đứt quãng và thổn thức hơn, nghe như oan ức lắm. Bắt buộc tôi phải nhỏm dậy xem là chuyện gì, không có đèn nên trong phòng tối om, tiếng khóc là vọng ra từ một góc nhà. Tôi với tay lấy điện thoại, màn hình vừa sáng lên, con số 2h59 đập vào mắt tôi. Đúng là nó, không biết hôm nay nó sẽ giở trò gì đây.

Nghĩ cũng thương hại, ban tối nó bị bọn tôi tụ tập hỏi đông hỏi tây đủ thứ, còn bới móc cả cái chết của nó ra, phải tự mình công khai chuyện đó, chắc nó tủi thân lắm. Người ta cứ bảo ma, nhất là ma trẻ con thì sẽ không có tâm tính, nhưng tôi không cho đó là đúng. Từ việc nó trêu đùa tôi hằng ngày, chỉ có trẻ con mới làm thế, tôi từng bị ma người lớn theo nên tôi chắc lắm, giờ thấy nó chui vào một góc khóc, tự nhiên tôi thấy tội cho nó.

Không được sinh ra đã là một sự thiệt thòi, đây còn bị chính mẹ ruột ép chết, dù là vì nguyên nhân gì thì nó cũng đã chịu tổn thương sâu sắc. Đêm nay tôi mới rõ cơ sự của nó, thay vì căng thẳng, tôi lại thấy thương cảm nhiều hơn, nghe nó khóc một hồi mà động lòng, hay là làm gì an ủi nó, thử nghĩ xem có cách nào không?

Bé ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi

Để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em...

Tôi không biết hát ru, bài này là do tôi hay xem chương trình thiếu nhi cùng đứa cháu nên thuộc được, giọng tôi cũng không truyền cảm lắm, chỉ biết dốc lòng mà hát, hay dở thế nào tùy người nghe. Nếu có ai thấy tôi nửa đêm dậy hát ê a, chắc sẽ cho là tôi bị điên, nhất thời không nghĩ được nhiều vậy, hát một chút cũng không ảnh hưởng đến ai. Tôi sau đó hát đi hát lại bài ấy không biết bao nhiêu lần, đến lúc mệt quá thì ngủ quên mất, cũng chẳng rõ là nó có còn khóc nữa không.

Sáng hôm sau vừa ra khỏi phòng để đi làm, tôi đã thấy Quân đứng nói chuyện cùng Trang ở hàng lang. Trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải tỏ ra thật bình thường, tiên sư cái thằng lừa đảo, chuyện hay gì của tôi cũng bị hắn phá đám hết. Tôi làm mặt tươi cười đi tới, Trang cũng vui vẻ đáp lại, cô ấy nói:

- Cảm ơn anh đêm qua đã giúp em, thực sự lúc đó sẽ sợ lắm.

- Có gì đâu, từ giờ em yên tâm, chuyện gì làm được thì anh sẽ hết sức giúp em.

- Nhưng mà, lần tới anh đừng như vậy nữa, em biết anh rất tốt với em, chỉ là nếu anh xảy ra chuyện gì, chắc em sẽ ân hận cả đời mất.

- Cái này...

- Hơn nữa, giờ em cũng bình tĩnh hơn rồi, em sẽ tự đối mặt với số phận của mình, có anh ở bên cạnh đã là giúp em rồi.

Tôi không còn biết nói gì lúc đó, em ấy đang cố từ chối sự giúp đỡ của tôi, tại sao vậy? Có phải là tên Quân đã nói gì không?

- Thôi, em đi đây, muộn giờ rồi, chào hai anh.

Trang tạm biệt chúng tôi, trước khi quay đi em ấy còn liếc nhìn tên kia một cái, miệng cười e lệ, thậm chí còn hơi đỏ má nữa. Không sai, là tại hắn đã mê hoặc em ấy, chứ bình thường đời nào em ấy lại có tình ý với người như hắn.

- Mới sáng ngày ra Trang đã tìm mày làm gì vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!