Vừa tiễn Trang khỏi cửa, tôi sa sầm mặt nhìn tên Quân, nghiến răng nói:
- Mày cần thiết phải động tay động chân như vậy không?
Sắc mặt hắn còn khó coi hơn tôi, chưa nói hết câu, tay hắn đã bạt vào đầu tôi một cái, hắn gằn giọng quát:
- Tại sao bàn cầu cơ lại ở chỗ con bé kia? Không phải hôm qua tao để nó ở phòng mày à?
- Tao...
- Tôi ôm đầu, lời tắc ở họng, ừ đúng rồi, tại sao lại thế nhỉ? Đêm qua tôi đi ngủ sớm, rồi sau đó...
- Tao bị bóng đè, đêm qua có ai đó mở cửa nhưng tao không thể dậy được, đến giờ người ngợm vẫn mỏi như đây.
Hắn nhìn tôi một lượt, trông bộ dạng tôi chắc hắn cũng hiểu những lời kia là thật, không đợi hắn phản ứng lại, tôi tiếp tục nói:
- Tao còn bị nó tấn công nữa, nó cào đầy lưng tao, ra tay nhanh lắm, tao không kịp tránh luôn – tôi vén áo lên, tên Quân xem qua rồi hỏi:
- Mày đã làm gì lúc đấy?
- Tao hát.
Hắn liếc tôi rồi lắc đầu, chỉ mấy vết cào, nói:
- Không phải, đây là do nó bị kích động, nguyên nhân có thể đến từ bên ngoài.
- À, lúc tao bị bóng đè còn nghe thấy tiếng khóc rất to, đấy là sau khi cửa mở, đã có thứ gì vào phòng tao lúc đó phải không?
- Có thể
- Tên Quân gật đầu – trước đó là do bàn cầu cơ này mà vong nhi trong phòng mày bị kích động, và kẻ đêm qua lấy bàn cơ đi chính là kẻ đã giam hãm nó ở đây, sự xuất hiện của kẻ đó khiến nó sợ hãi.
- Ý mày là thế lực đứng sau mọi chuyện đã xuất hiện?
- Vốn dĩ thế lực đó vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, nhưng chỉ đến khi đã đủ các yếu tố thì kẻ đó mới hành động. Tao không rõ đó là người hay ma, nhưng để có thể thâu tóm được cả người sống và người chết như vậy, kẻ đó chắc chắn không phải thứ tầm thường.
- Không ngoại trừ khả năng kẻ đó sẽ tham gia vào trò cầu cơ chứ?
- Tất nhiên có tham gia, nhưng trong vai trò thợ săn hay còn mồi thì chưa biết được. Tốt nhất là mày đừng tin ai khi bước vào cuộc chơi này, vì những người được chọn ở đây đều giữ trong mình rất nhiều bí mật đen tối, cái hay của trò cầu cơ là ở chỗ, bí mật của người chơi sẽ bị bóc tách ra công khai, nếu mày không thể đối mặt với điều đó thì cứ xác định mày sẽ thành con mồi đi.
- Trò nguy hiểm như vậy tại sao Trang và những người kia lại dám chơi?
- Hỏi hay lắm, thực ra có rất nhiều cách chơi cầu cơ, ứng với mỗi cách chơi lại có một bàn cơ riêng và thường thì những cách chơi khác không quá mạo hiểm như thế này. Tại sao lại thế? Mày nhìn vào bàn cơ đi, bình thường sẽ có một cửa out cho người chơi, đại loại là như mày chơi một game trên máy tính, nếu như chán thì có thể thoát ra, và ở đây sẽ là từ "tạm biệt". Nhưng bàn cơ này lại không có, mày hiểu đây nghĩa là gì không?
- Không có lối thoát ư?
- Đúng vậy, chơi khô máu luôn. Nhưng không phải ai cũng biết đến thể thức cầu cơ này, vì điều kiện để chơi được vô cùng ngặt nghèo, phải tuyển chọn địa điểm, tuyển chọn người chơi, tuyển chọn hồn ma, các thứ, tao không phải dân trong nghề nên không tường tận được. Tổng kết lại là người đứng ra bày trò này không phải người bình thường.
- Trang nói là cô gái ở phòng 134 đã bày trò này, vậy cô ta là chủ mưu ư?
- Lời khai có vấn đề. Mâu thuẫn ở chỗ chủ phòng 132 khai là cô gái sống ở phòng 134 đã vô cùng hoảng sợ, đến mức phát điên khi thấy xác chết ở phòng 133. Nếu như cô ta là người bày trò này, vậy chắc chắn sẽ không có phản ứng như vậy.
- Cô ta giả vờ thì sao?
- Mày nên nhớ là cái đích cuối cùng của trò này là tìm ra tế vật cho hồn ma, và những người còn lại sẽ đạt được điều mà họ mong muốn. Khi đã đạt được nguyện vọng rồi thì mày có cần giả vờ không? Cô gái ở phòng 134 thành ra như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là vì cô ta không biết được hậu quả của trò cá cược lại thảm khốc đến thế.
- Nếu không phải cô ta bày ra, vậy có thể là ai? Hay người đó bỏ trốn rồi?
- Cái này thì tao chịu, đêm nay phải thử mới biết được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!