Chương 16: Nghi Ngờ

Nói rồi Quân vỗ vai tôi và quay đi, bất đắc dĩ tôi phải theo chân hắn, trong lòng không phục, tôi nhỏ giọng nói:

- Còn chưa xong, tao vẫn có chuyện phải hỏi anh ta.

- Mày bớt bớt cái mồm lại, để lát tao giải thích cho mà nghe, giờ đi đứng cho tự nhiên vào

- Vừa nói hắn vừa vòng tay qua cổ tôi kéo đi.

Không hiểu sao trực giác cứ thôi thúc tôi ngoái lại phía sau, không nhịn được tôi mới hé mắt nhìn thử, thấy chủ phòng 132 vẫn đứng ở ngưỡng cửa, mặt hướng về phía hai người bọn tôi, biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt âm độc khó tả. Tôi vội quay đi, không phải ma nhưng cảm giác lại giống nhau đến kỳ lạ, chẳng lẽ ở đây không tìm được một người bình thường nào nữa sao?

- Đi vứt rác đi – tên Quân mở cửa phòng tôi bước vào, hắn còn ngang nhiên đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại, mẹ cái thằng khốn nạn.

Đến lúc tôi vào phòng thì đã thấy hắn xào nấu cái gì thơm um trong bếp, rất nhanh hắn bưng một chảo đầy đồ ăn lên trước mặt tôi, nói:

- Tao tìm thấy mì tôm, trứng và cà chua trong tủ, nào, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Đương nhiên là tôi không từ chối, ăn được hai đũa thì nghe hắn hỏi:

- Thế nào?

- Ngon.

- Không phải, tao hỏi mày thấy chuyện kia thế nào?

- Thì cũng khá đáng sợ, với cả...

- Tôi nghĩ đến mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình, thực sự không biết gọi tên thế nào cho đúng.

- Rất tò mò phải không?

- Đúng, kiểu như có hứng thú nhất thời với trò cầu cơ kia ấy.

Hắn gật đầu, tôi đợi hắn giải thích, nhưng tên đó lại hỏi tiếp:

- Thế mày tin bao nhiêu phần trăm lời người kia nói?

- Tầm 60%

- Tôi nhẩm tính.

- Không nhiều vậy đâu, cùng lắm chỉ tin được 40% thôi.

- Ý mày là sao?

- Vụ án mạng kia là có thật, tao giả thiết là, những người liên quan đến nó đều sẽ biến mất không để lại dấu vết, và chủ phòng 132 luôn tin rằng không còn ai biết đến chuyện đó nữa, nhưng đột nhiên một ngày đẹp trời lại có ai đó đến hỏi thăm tung tích về nó, chủ phòng 132 bắt đầu vòng vo, thái độ cảnh giác và thăm dò, tuy rất cẩn trọng trong lời nói nhưng tới cùng thì vẫn có sơ hở.

- Sơ hở gì?

- Khi tao cố tình hỏi về những người tham gia trò cá cược với vợ anh ta, tao chắc chắn người chủ phòng ấy đã nghĩ chúng ta là cảnh sát tới điều tra vụ án, thay vì bật bài như lúc đầu, anh ta chỉ trả lời đúng những câu hỏi của tao đưa ra, mày hiểu thế là thế nào không?

- Mày đang ám chỉ chủ phòng 132 có liên quan đến vụ án?

- Chính xác, không ngoại trừ khả năng anh ta cũng là nghi phạm trong chuyện này, suy ra nửa đầu lời kể không đáng tin, nửa sau thì còn phải xem xét.

Tôi không theo kịp phân tích của hắn, ngẫm nghĩ một lúc vẫn thấy chưa thông lắm, tôi lập tức phản bác lại:

- Không thể nào, nếu vậy thì tại sao ngay từ đầu anh ta không giấu chuyện đó đi, đem nó kể ra chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?

- Vì vật này đây – tên Quân cầm mảnh ván gỗ lên, tiếp – ban đầu anh ta muốn lôi kéo tao và mày tham gia vào trò cầu cơ này nên mới kể chuyện kia, thử hỏi một trò hoang đường như thế, không có tin gì giật gân thì ai theo, chưa kể càng là chuyện liên quan đến tâm linh thì càng có sức hấp dẫn, tiếc là chúng ta lại có được manh mối trước rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!